Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 300: Cùng Nhau Đi Về Nhà




Từ 1-5/7, mỗi 200 KP hôm sau bạo 10 chương! Các bạn nhớ ủng hộ mình nhé!

Yêu Yêu Yêu

---

Lộ Viễn tiếp tục nói:

"Hắn nói, công việc của chúng ta tuy vừa khổ vừa mệt, tiền lương cũng thấp, nhưng đã chọn thì không nên nghĩ nhiều làm gì."

Nói thật, lúc điều tra người làm lộ thông tin, hắn không ngờ lại tra ra lão Tần.

Trịnh Viễn Đông nhìn hắn:

"Lão Tần phạm pháp, cứ để luật pháp xử lí hắn. Nhưng ngươi và ta có thể hiểu, lúc một người đối mặt với sinh tử của bản thân đều sợ hãi. Ta không trách hắn, ngươi cũng không cần trách hắn."

Lộ Viễn nói:

"Con gái Lão Tần còn đang đi học, nếu chúng ta làm vậy, không biết con hắn có bị ảnh hưởng gì không."

Trên đời này vốn cũng không có ai có thể lạnh lẽo như máy móc, tất cả mọi người đều có máu có thịt.

Đều lo lắng cho gia đình, cũng sẽ vui cười giận mắng.

Mong ước trong lòng loại người mạnh mẽ như Trịnh Viễn Đông là được quay về năm đó, uống rượu với các chiến hữu trên quán đồ nướng ven đường.

Bính Mệnh Tam Lang như Tiểu Ưng thỉnh thoảng cũng sẽ mơ được phú bà bao nuôi.

Mỗi người đều có mơ ước của riêng mình, nhưng chắc chắn những mơ ước đó đều liên quan đến tình người.

Trịnh Viễn Đông nói:

"Ngươi sai người làm một bản thống kê, những người có người thân bị bệnh nặng hay gia tộc có bệnh di truyền, nếu ở thế giới trong có thuốc hoặc thuốc biến đổi gien có thể chữa được, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp lấy cho họ."

Lộ Viễn ngạc nhiên:

"Ông chủ, thuốc chữa bệnh liên quan đến gien di truyền ở thế giới trong không rẻ."

Trong phòng khách, Trịnh Viễn Đông yên lặng nhìn lão Tần vẫn đang hôn mê, sau đó vỗ vỗ bả vai Lộ Viễn:

"Không có gì, ta sẽ nghĩ cách."

"Đúng rồi, thưa ông chủ."

Lộ Viễn nói:

"Ta dựa theo những gì ngươi nói, không ngăn hắn truyền tin ra ngoài."

"Ừ. "

Trịnh Viễn Đông gật gật đầu.

"Nhưng mà, ta vẫn không thể hiểu được ."

Lộ Viễn buồn bực:

" Chúng ta rất vất vả mới lấy được kết quả xét nghiệm, tại sao phải đưa cho người khác ?"

"Vì ta không muốn người khác cũng mắt tới tên học sinh cấp ba Khánh Trần này."

Trịnh Viễn Đông trả lời.

Tuy lần này vẫn không thể tìm được người giật dây, nhưng tìm được người có thể lôi kéo làm thành viên tổ chức như Khánh Trần cũng khiến Trịnh Viễn Đông cảm thấy mọi chuyện hắn làm không hề vô ích.

Hắn nói với Lộ Viễn:

"Mặt khác, triệu tập tất cả bộ phận gián điệp, điều tra hình sự, phân tích hành vi, giải mã mật mã đến đây. Báo cho những người phụ trách đặt hết vé máy bay gần nhất tới Lạc thành, ta có dự cảm sắp có chuyện lớn xảy ra ở nơi này. Bộ đặc công của các ngươi hành động cũng phải thật cẩn thận và cảnh giác, bắt đầu điều động mọi người đến Lạc thành đi."

...

Trong tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm lớp 11 ban 3 Điền Hải Long đi dạo một vòng xung quanh lớp học.

Khi thấy Khánh Trần ngồi trong phòng, chủ nhiệm vô cùng sửng sốt, có phần ngoài ý muốn...

Điền Hải Long cảm thấy, rất ít khi hắn thấy Khánh Trần trong tiết này, vì thế nội tâm hắn lúc này vô cùng kích động.

Lúc tan học, Khánh Trần và Nam Canh Thần cùng ra bên ngoài.

Ở lớp bên cạnh, đám công tử kia khoác vai Lưu Đức Trụ, ồn ào muốn đi chơi ở quán bar Lạc thành, kết quả Lưu Đức Trụ không đồng ý, một mình cưỡi xe đạp về nhà.

Đám công tử kia có vẻ khá mất hứng, từng tên rú ga ở cửa trường học.

Trong âm thanh vù vù của từng chiếc xe sang trọng, Khánh Trần thậm chí cảm thấy đây mới là thế giới Cyber...

Nhưng Khánh Trần cũng hiểu được, Lưu Đức Trụ vội vã về nhà hẳn là có tin muốn báo cho mình.

Rất có thể lắm.

Khánh Trần nhìn về phía Nam Canh Thần:

"Ngươi có tính toán gì tiếp không, ta thấy Lý Y Nặc đối với ngươi rất tốt, sư phụ ta cũng nói nàng thật lòng yêu ngươi."

Nam Canh Thần lắc đầu nói:

"Đúng là nàng đối với ta rất tốt, nhưng ta vẫn muốn tập làm hacker hơn. Đến lúc trở về thế giới trong, ta cũng có năng lực giúp ngươi đúng không. Với lại mọi người thường nói, sống đến già học đến già, ta hi vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ thật nhanh, không làm liên lụy đến ngươi nữa... Ta cũng không thể dựa vào Lý Y Nặc mãi."

Khánh Trần hơi xúc động:

"Thật sự là đường tới Thiên Đường ngươi không đi, đâm đầu vào con đường học hành này làm gì."

Nam Canh Thần:

"???"

Nhưng đúng lúc này, trong lúc vô tình quay đầu, Khánh Trần lại phát hiện Ương Ương luôn đi theo sau họ.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói với Nam Canh Thần:

"Ta về nhà trước đây, ngày mai gặp lại."

Nói xong, Khánh Trần đi vào trong đám người.

Hắn lặng lẽ đi ngang qua đường Hành Thự, tiến vào viện số 4.

Đến lúc này vẫn có tiếng bước chân mơ hồ như cũ theo sau hắn.

Khánh Trần quẹo vào một ngõ nhỏ u ám, hắn bỗng quay đầu nhìn cô nàng phía sau:

"Vì sao lại theo ta?"

Ương Ương trầm mặc mấy giây rồi nói:

"Xin hỏi, lầu số 12 đi thế nào..."

Khánh Trần nhíu mày, lầu số 12, đây không phải nhà của mình sao?