Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 301: Ngươi Cũng Ở Đây?




Chờ chút, sáng sớm hôm nay Giang Tuyết có nói, căn phòng bên cạnh đã có hộ mới chuyển tới, không phải là cô nàng Ương Ương này đi!

Khánh Trần thử thăm dò:

"Chủ nhà mới phòng 101?"

"Ừ."

Ương Ương đưa chìa khoá ra:

"Đêm qua mới đến, bây giờ không tìm thấy đường."

"Vậy ngươi theo ta."

Khánh Trần nói xong liền đi phía trước dẫn đường.

"Ngươi cũng ở chỗ này sao?"

Ương Ương hiếu kỳ.

"Ừ."

Khánh Trần nói:

"Ta ở nơi này nhiều năm rồi."

"Vậy thì tốt, sau này ta đi theo ngươi là được. "

Ương Ương nói.

Lúc nghe được câu nói này, Khánh Trần cảm thấy hơi khó hiểu: Cái gì gọi là sau này đi theo hắn là được?

Chẳng lẽ nàng ta không biết đường đến cửa chính.

Lúc ở lớp, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đều khen nức nở khả năng dùng súng của cô nàng này. Sau đó còn kể chuyện nàng một mình vượt qua Ấn Độ Dương, loại người này sao có thể không tìm thấy nhà mình cơ chứ?

Chuyện này không hợp với lẽ thường.

Khánh Trần cảm thấy có gì đó không đúng, hắn dò hỏi lần nữa:

"Dân mù đường?"

Lần này Ương Ương trầm mặc rất lâu:

"Ừ."

Khánh Trần thầm cảm thấy bất ngờ, một thiếu nữ thiên tài như vậy lại là dân mù đường?

Buổi sáng, hắn nhớ Hồ Tiểu Ngưu từng nói, lúc đầu đối phương chỉ chơi du thuyền ở khu vực gần bờ biển, sau đó tự dưng nổi hứng vượt qua Ấn Độ Dương.

Lúc đối phương ở trên biển, đầu tiên là đánh lui cướp biển, sau đó thuyền mất phương hướng, cuối cùng phải đi rất lâu mới trôi dạt vào Pakistan.

Khi Khánh Trần nhớ lại tất cả những gì mà thiếu nữ trải qua, nhịn không được mà đoán, cái gọi là nhất thời nổi hứng vượt qua Ấn Độ Dương…..sẽ không phải là lạc đường trên biển chứ?!

Sau đó tự nhiên sáng tạo ra một truyền kỳ?!

Còn có, cái gọi là mất phương hướng trên biển, bất đắc dĩ trôi dạt vào Pakistan chẳng lẽ lại là lạc đường!

Bỗng nhiên Khánh Trần cảm thấy, suy đoán của mình nghe có vẻ rất hợp lí.

Tới cửa nhà, Khánh Trần nhìn Ương Ương móc chìa khoá mở cửa chính, sau đó nói một tiếng tiếng cám ơn.

Hắn nhìn vào trong phòng. Dù tất cả đồ đã đổi mới nhưng bức tường tróc từng mảng vẫn còn, xem ra đối phương cũng không có ý sửa chữa.

Khánh Trần nhịn không được hỏi:

"Ngươi vừa chuyển đến đây, không cần sửa chữa lại gì sao."

Ương Ương lắc đầu:

"Ta không quan tâm mấy cái này, có thể ở là được."

"Vậy ngươi có thể trực tiếp ở lại khách sạn là được, vì sao muốn ở chỗ này."

Khánh Trần lại hỏi.

Ương Ương nhìn hắn một cái:

"Khách sạn cách trường học quá xa."

Khánh Trần cũng hiểu ý đối phương, bởi vì khách sạn ở quá xa nên rất dễ lạc đường.

Mà nơi này chỉ cách trường học có 5 phút đồng hồ đi bộ, đi lại mấy lần cũng có thể nhớ.

Trước đó hắn còn tưởng hộ gia đình mới chuyển đến là nhằm vào mình. Giang Tuyết, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Châ đều ở đây, hiện tại xem ra, lý do đối phương ở đây vô cùng đơn giản và ngắn gọn: Bởi vì ở đây rất gần trường học.

Đột nhiên, máy truyền tin trong túi Khánh Trần rung lên, hắn chào tạm biệt Ương Ương rồi quay vào nhà.

Trên bàn đã bày rất nhiều món ăn, còn có tờ giấy Giang Tuyết lưu lại, nói nàng mang theo Lý Đồng Vân đi về nhà, hai ngày nữa bà ngoại và ông ngoại của Tiểu Đồng Vân sẽ tới thăm từ Trịnh thành, nàng phải về quét dọn vệ sinh một chút.

Khánh Trần ngồi bên cạnh bàn ăn lấy ra máy truyền tin, là Lưu Đức Trụ gửi tin đến:

"Ông chủ, có thư mới gửi đến. Đối phương viết trên thư là: Hôm nay không thể tìm được ngươi, thật thất vọng, hì hì."

Hắn âm thầm nhíu mày, sao người nắm giữ Con Tem Ác Ma như âm hồn bất tán thế, trong thời gian nhanh như vậy đã biết kết quả xét nghiệm máu hôm nay của hắn?

Không biết đối phương làm kiểu gì nữa?

Nhưng may mắn là, tin hắn truyền ra trước đó hẳn đã đánh lạc hướng không ít người.

Chuyện này khiến Khánh Trần có thể thở phào nhẹ nhàng, hắn không để ý người khác coi hắn như quân cờ, ngược lại, đánh giá hắn càng thấp càng tốt.

Lúc này, Lưu Đức Trụ gửi tin đến:

"Ông chủ, lá thư này xuất hiện bên gối của ta lúc chạng vạng tối, khi đó ta còn chưa tan lớp tự học buổi tối, cho nên bị cha ta thấy được... Không có chuyện gì chứ?"

Khánh Trần giật mình, thì ra Lưu Đức Trụ từ chối lời mời của đám công tử kia là vì chuyện này.

Những gì hắn làm gần đây đã gõ cho tên này trở nên biết điều hơn trước nhiều.

Hắn trả lời một tin:

"Không sao, trả lời lại người kia: Ngươi không tìm được ta, nhưng ta sắp tìm được ngươi rồi."

Sau khi Lưu Đức Trụ đọc được tin nhắn thì giật mình:

"Ông chủ thật lợi hại, để ta trả lời hắn!"

Hắn đang nghĩ, chờ ông chủ tìm được tên này, có phải hắn không cần tốn máu nữa không?

Lưu Đức Trụ vội nghĩ.

Thật ra Khánh Trần chưa tìm được chút manh mối nào cả. Chẳng qua hắn cảm thấy, nếu đối phương đã quấy rối mình nhiều lần, không dọa lại đối phương thì thật có lỗi với bản thân? Không thể để đối phương dọa mình mãi được!