Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2996: Đoạn Đường Cuối 11




Khánh Kỵ đi đến trước mặt Khánh Trần:

"Cuối cùng cũng đã trở lại."

Khánh Trần do dự một chút:

"Ngươi chính là Khánh Kỵ?"

Khánh Kỵ thở dài:

"Quả nhiên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn trí nhớ."

Khánh Trần suy nghĩ một lát:

"Nhưng bây giờ ta có thể miễn cưỡng tham gia vào trận chiến rồi...Ta đã chuẩn bị tâm lý."

“Vậy thì tốt, đi theo ta.”

Khánh Kỵ nhìn về phía những người khác trong nhà an toàn:

“Các ngươi rút lui không?”

Những người trẻ trong nhà an toàn nhìn nhau rồi nói:

"Chúng ta sẽ không rời đi. Đài phát thanh này không thể không có chúng ta, vẫn còn rất nhiều người đang chờ đợi. Nếu chúng ta ngừng phát sóng, e rằng rất nhiều người sẽ không thể gắng gượng được nữa."

Trong lòng Khánh Trần bỗng thấy xúc động, sở dĩ hắn muốn quay lại tập thể này ngay cả khi chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ chính là vì hắn đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng như vậy qua những mảnh vỡ ký ức.

Trong số đó, hắn thấy mình đã làm được rất nhiều điều cho đông đại lục.

Nhưng để thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn thì cần nhiều hơn những người trẻ tuổi này.

Khánh Trần mỉm cười và nói:

"Rất vui được gặp ngươi, hẹn gặp lại sau cuộc chiến."

Nói xong, hắn bước vào ám ảnh chi môn.

...

Vào một ngày nọ cách đó vài tháng, khi đài truyền hình được lập ra, các nhà khoa học đều cảm thấy rằng La Vạn Nhai đang chuyện bé xé ra to, chẳng qua cũng chỉ là một đài phát thanh bé xíu, ấy thế mà cũng phải cần các nhà khoa học đến xử lý.

Lúc đó không ai có thể ngờ rằng hành động vô tình lúc ấy lại trở thành nhân tố quan trọng để truyền tải tin tức và cũng là bước ngoặt then chốt của trận chiến vào lúc này.

Rất nhiều người đã hy sinh ở đông đại lục, và mọi người đều buộc phải rời xa quê hương của họ, nếm mật nằm gai bao lâu cuôi cùng đã chờ đến thời khắc phản công.

Cũng chính từ giờ phút này trở đi, tất cả vận mệnh của trận chiến cuối cùng đều đã bị che đậy, không ai có thể nhìn thấy nữa.

Trong ánh mắt của một người gầy guộc như hắn bừng bừng sát khí, nhưng vẻ mặt thì lại phấn khích lạ thường.

Trong phòng thí nghiệm, hắn ở trước mặt đám trợ thủ nhảy múa điên cuồng:

"Thành công rồi! Thuốc gen cấp A làm xong rồi!"

Đội lục quân của Khánh Thị ở tiền tuyến A2 vẫn đang yên tĩnh chờ đợi, Khánh Khu cau mày nhìn vẻ sóng yên biển lặng bên ngoài, chỉ cảm thấy sự yên ắng này có chút khác thường.

Khánh Khu đi qua đi lại tại phòng tuyến, trong lòng vô cùng bất an:

"Quân đoàn Thú Nhân đâu? Lẽ ra sớm đã đến phòng tuyến của chúng ta rồi chứ!"

Một chiến sĩ Ảnh Tử đứng trên bánh xích của một chiếc xe tăng chiến đấu chủ lực:

"Đây không phải là tin tốt sao? Tại sao ngươi lại mặt mày đăm chiêu như vậy?"

Khánh Khu lắc đầu:

"Đây chẳng phải là tin tốt đẹp gì."

Đây tất nhiên là một tin tốt cho đội lục quân Khánh Thị đang canh giữ ở đây, vì cho đến lúc này tất cả mọi người vẫn còn sống.

Tuy nhiên Khánh Khu biết rằng số lượng của quân đoàn Thú Nhân sẽ không tự nhiên giảm đi, nếu họ không bị tấn công ở đây, vậy thì những chiến tuyến khác sẽ phải chịu áp lực gấp đôi.

Đối phương thậm chí có thể sẽ chuyển hướng tấn công, phân tán rải rác lực lượng quân đoàn Thú Nhân ban đầu sáng bảy chiến tuyến, sau khi rơi vào thế bí thì bèn thu hẹp chỉ còn một vài chiến tuyến, và dùng áp lực cực lớn xông thẳng vào những chiến tuyến này, vậy thì Khánh Thị sẽ hoàn hoàn không cách nào ngăn cản!

Đến lúc đó, quân đoàn Thú Nhân sẽ lập tức xâm nhập ngay phía sau họ và hoàn thành bao vây phía trước và phía sau trên tất cả các chiến tuyến.

Tuy nhiên, lúc này họ vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào, vì vậy chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Ngay cả khi các chiến tuyến khác đã bị tiêu diệt, họ cũng không thể rời khỏi vị trí của mình khi chưa có lệnh.

Đúng lúc này, binh sĩ phụ trách truyền tin qua bộ đàm chạy tới, hét to:

"Bộ chỉ huy hạ lệnh toàn bộ đội quân ở chiến tuyến A2 lập tức đến hỗ trợ phòng tuyến A3, bên đó đang rất nguy hiểm!"

Khánh Khu gào thét:

"Xuất phát! Xe tăng chiến đấu chủ lực đi trước, những người khác theo sau, chiến tuyến A1 đã không còn ai canh giữ nữa rồi!"

Một nửa ánh hoàng hôn đã bị ngọn núi che khuất, nửa còn lại chiếu sáng trên chiến trường, Tiểu Thất ngây người đứng đó, lần đầu tiên hắn cảm nhận được ý nghĩa thật sự của ánh tà dương đỏ như máu.

Dù đó là quân đoàn Thú Nhân hày là hội Phụ Huynh thì tất cả đều đã ngã xuống ở trận chiến này, lúc này chỉ còn lại vài trăm người vẫn đứng vững.

La Vạn Nhai dìu Đại Vũ đang bị gãy chân phải, trông bọn vô cùng thê thảm.

Tiểu Thất buồn bã nói:

"Tỷ lệ thương vong quá lớn!"

Cái giá phải trả thật sự quá lớn.

Hắn không ngờ rằng những người cùng họ trèo đèo lội suối trong suốt 7.000 km lại đều ngã xuống ở đây.

La Vạn Nhai vốn rất kiên cường nhưng vào lúc này cũng không thể kìm được giọt nước mắt.