Trong khi nói chuyện, hắn băng qua đống đổ nát của chiến trường nằm rải rác khắp nơi, và cuối cùng đến với Kiếm Môn quan hoang vắng.
Đứng trên sườn núi, hắn nhìn về ranh giới Tây Nam của dòng sông phẳng lặng trước mặt.
Chàng trai trẻ quay đầu nhìn lại, hàng ngàn người đang theo sau hắn.
Hai cụ già ở hàng đầu mặt mũi đờ đẫn, nom họ quá đỗi già cỗi, đôi lông mày bạc trắng rủ xuống hai bên má.
Sau lưng hắn còn có hơn ngàn tên lực phu đi chân trần cõng theo những cuộn trạnh cuộn lờ mờ.
Thanh niên trẻ cười nói:
"Màn kịch hay đã bắt đầu, lần này hẳn là sẽ không thất bại nữa chứ? Chỉ là ta vẫn chưa lấy được nhẫn không gian trong tay Trần Vũ, đi đến đâu cũng phải mang theo nhiều tranh cuộn như vậy có chút mất mặt."
Gió núi rít qua, sương mù dày đặc từ trong núi bốc lên che khuất họ vào trong đó, bên trong xe chỉ huy, Linh xem từng mẩu tin tức truyền đến từ tiền tuyến: đội quân tiền tuyến do Khánh Vũ chỉ huy đang không ngừng bị tiêu diệt.
Vào lúc đội quân Khánh Thị tưởng rằng đội quân Thú Nhân chỉ sẽ tấn công gần đó thì chúng đã bắt đầu mang theo vũ khí hỏa lực hạng nặng, thậm chí còn kèm theo các cuộc tập kích bằng máy bay chiến đấu ném bom.
Bây giờ mọi người đều không thể tìm thấy vị trí của Phong Bạo Hào, nhưng máy bay vận tải của Phong Bạo Hào vẫn đang yểm trợ đội quân Thú Nhân đột nhập vào.
Những binh lính Thú Nhân này thậm chí còn biết điều khiển tia laze và tín hiệu điện tử một cách chính xác, một khi các cơ sở quân sự bị chúng phong tỏa thì sẽ lập tức mở ra cuộc tấn công của lực lượng không quân thành Phong Bạo!
Một khi hơn 10.000 quân đoàn Thú Nhân cấp A bắt đầu hình thức chiến tranh hiện đại thì đội quân của Khánh Thị chỉ có thể bị nghiền nát một cách tàn nhẫn trên chiến trường trực diện.
Nhưng Linh không quan tâm đến những điều này, nàng chỉ bình tĩnh ra lệnh:
"Đội quân 127, 128, 129 giữ nguyên vị trí, nhất định phải bảo vệ tuyến phòng thủ Tân Xuyên Giang, đội quân 181, 182, 183 tiếp tục tiến lên phía bắc, không được trái lệnh."
Một lúc sau, Khánh Vũ gọi điện tới chất vấn:
“Tại sao không hạ lệnh rút lui, đội quân cơ giới của chúng ta không cách nào phát huy được ưu thế khi ở trong địa hình vùng núi phương Bắc, ngươi bảo bọn hắn giữ nguyên vị trí chẳng khác nào đang ngồi chờ chết sao? Binh sĩ Khánh Thị không sợ chết, nhưng tuyệt đối không thể chết như vậy.”
Linh lạnh lùng nói:
“Đội quân tây đại lục này xâm nhập vào bên dưới Phong Bạo Hào, cho dù quân đoàn Thú Nhân có mang theo hỏa lực hạng nặng thì cũng không thể mang theo quá nhiều. Nhiệm vụ quan trọng nhất của đội quân các ngươi là làm tiêu hao hỏa lực hạng nặng trong tay chúng chứ ta không trông cậy việc các ngươi có thể tiêu diệt chúng. Chỉ bằng cách làm tiêu hao hoả lực hạng nặng trong tay chúng thì đến lúc đó mới có thể xâm nhập vào chiến trường để hỗ trợ.”
Những lời lẽ đó vô cùng sắc lạnh khiến hơn 10.000 binh sĩ hừng hực khí thế hi sinh.
Khánh Vũ im lặng một lúc:
“Nếu điều này thật sự có ý nghĩa thì chúng ta sẽ ngay lập tức chấp hành.”
Cúp điện thoại, đội quân dã chiến 181, 182, 183 lập tức tiến lên phía Bắc không chút do dự.
Trong sơn dã cách 310 km phía Bắc thành phố 5, máy bay không người lái của đội quân 127 Khánh Thị xuyên thẳng qua rừng.
1.200 máy bay không người lái giám sát khu rừng với ma trận tinh vi, bất kỳ ngọn cỏ nào lung lay vì gió cũng khó thoát khỏi thiết bị điều tra.
Tuy nhiên, bình thường chiến thuật này áp dụng không mấy hiệu quả với quân đoàn Thú Nhân cấp A: mọi khi các binh sĩ không có cách nào để thông hành vách núi vì thế chỉ có thể trực tiếp leo lên; còn lúc không thể băng qua dòng sông thì chúng trực tiếp bơi qua.
Với dòng sông có chiều dài hơn ngàn cây số, ngươi căn bản không biết bằng cách nào chúng có thể bơi tới.
Phía dưới công sự, một tên lính đang lau sạch lớp kim loại và kiểm tra xem đã có đạn hay chưa, nói với vị chiến hữu bên cạnh:
“Lúc ăn cơm ta nghe các tham mưu tác chiến nói rằng chúng sẽ trở thành bia đỡ đạn...”
“Có ý gì?”
Vị chiến hữu nghi hoặc hỏi.
“Họ nói nhỏ với nhau rằng chúng ta ở đây với mục đích là để tiêu hao hỏa lực hạng nặng trong tay quân đoàn Thú Nhân, và chỉ khi hỏa lực hạng nặng trong tay quân đoàn Thú Nhân bị tiêu hao hết thì cứu viện mới có thể xuất hiện.”
Vị chiến hữu bất giác hỏi:
“Vậy họ có nói liệu chúng ta có thể thắng hay không?”
Trận chiến đã đến giai đoạn này, binh lính trong Khánh Thị quả thực đã không còn hèn yếu nữa, họ thật sự không quan tâm việc mình sẽ trở thành vật hy sinh, họ chỉ quan tâm trận chiến có giành được thắng lợi hay không.
Đương nhiên họ cũng sợ chết nhưng làm gì còn cách nào khác?
Nhưng vào lúc này, phía xa sườn núi đột nhiên xuất hiện quân đoàn khôi lỗi Thú Nhân bò lên.
Chúng không tấn công trực tiếp đội quân phía dưới mà chỉ phóng hỏa lực hạng nặng trực tiếp, và rồi ầm ầm vài tiếng, trận địa phòng ngự mọc lên như nấm.