Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2972: 1100 Km




Lúc này, bên trong xe chỉ huy lại truyền tin đến:

"Tiên phong lục quân tư lệnh viên Khánh Vũ đã gặp đội quân Thú Nhân, nhưng đội quân xuất hiện của đội quân Thú Nhân không phải chủ lực, chẳng qua là chào hỏi đội quân tiên phong của chúng ta ở rừng rậm phía Bắc mà thôi!"

Linh cau mày:

"Để họ rút lui...không, có lẽ đã quá muộn."

"Đã muộn rồi sao?"

“Các ngươi đã bao giờ nghe câu chuyện một người độc hành gặp một con sói đơn độc trên núi chưa, và khi hắn giằng co với con sói đơn độc đó, một con sói khác đã lẻn vòng ra phía sau hắn ta.”

Linh nói:

“Đội quân Thú Nhân này có bản chất săn mồi của sói, cho dù không có chỉ huy, năng lực chiến đấu theo nhóm của chúng cũng cực kỳ xuất sắc, trước đây khi chưa có Nghĩ Hậu, chúng còn coi Roosevelt là kẻ thù, nhưng hiện tại đã có vật cấm kỵ Nghĩ Hậu, chúng đã trở thành vũ khí sắc bén nhất của Roosevelt. "

Vừa dứt lời, tin tức lần lượt truyền đến:

"Quân tiên phong đã bị mai phục, chỉ trong vòng 2 phút đã thương vong hơn phân nửa! Cuối cùng họ truyền đến tin rằng trong đội quân Thú Nhân còn có một lão già mặc áo bào đen, đội quân tiên phong căn bản không có cách nào đối phó với hắn, đối phương lúc trên chiến trường có cảm giác như lạc vào hư không!"

Một lực lượng tiên phong gồm 500 người đã không thể cầm cự dù chỉ trong vòng 2 phút, tất cả đã bị đánh bại.

Đội quân này hầu hết là các chiến binh cấp A, đã bị làm khiếp sợ đến cực điểm.

“Có cần tung đạn đạo hỏa lực che mắt không?”

Khánh Dã hỏi.

Linh lắc đầu:

"E rằng đó chỉ là một đội quân Thú Nhân nhỏ mà thôi. Quân chủ lực thực sự sẽ không mạo hiểm lộ diện cho đến khi họ nhìn thấy chúng ta. Chúng sẽ buộc chúng ta phải chiến đấu trực diện, để chúng ta không dám hạ vũ khí hủy diệt hàng loạt."

Thông tin quan trọng nhất là công tước Phong Bạo đã bắt đầu đánh thức con quái vật trong quan tài vàng.

Cộng thêm công tước Phong Bạo là có bảy nhà xem mệnh Bán Thần.

Đội quân tiên phong này vừa bị quét sạch thì quân đoàn dã chiến đóng cách đó 310 km bỗng nghe tin tấn công, gần như cùng lúc tuyến phòng thủ đầu tiên của đội quân Khánh Thị ở phía bắc cũng bắt đầu tan tác, cho dù họ được trang bị vũ khí hiện đại thì cũng vô dụng trước đội quân Thú Nhân cơ động cao này.

Không, nói chính xác hơn là bản thân đội quân Thú Nhân đã là một loại vũ khí sinh học, đồng thời cũng thuộc trình độ đỉnh cao của khoa học gien nhân loại.

Linh thở dài:

"Thất bại đến sớm hơn dự kiến, thông báo Khánh Vũ rút lui."

Không có thông tin vệ tinh, ngay cả trí thông minh nhân tạo giỏi nhất cũng không thể sử dụng được thao tác siêu vi mô, lúc công tước Phong Bạo phá hủy chuỗi vệ tinh thì dường như cũng đã biết rất rõ đối thủ của mình là ai.

Trên Cấm Đoạn Chi Hải đang có một phi thuyền phù không đang bay lắc lư lảo đảo.

Trong khoang chỉ có hai người, Khánh Trần ngồi dưới sàn ôm màn hình LCD, nhanh chóng lướt xem tin tức.

Những tin tức từ tây đại lục này đều đã cũ và không còn tính cập nhật nữa.

Tuy nhiên, Khánh Trần muốn thông qua những chuyện đã xảy ra ở tây đại lục để tìm hiểu toàn bộ bức tranh đã bị lãng quên về thế giới này.

Vì khoang thuyền rung lắc nên cái cốc trước mặt cứ trượt tới trượt lui trên mặt sàn nhẵn bóng, Khánh Trần nhìn thấy nước trong cốc như sắp đổ ra ngoài, ngẩng đầu nhìn con Nhện Đen tay chân luống cuống:

“Không phải chứ, ngươi biết lái phi thuyền không đấy? Nếu sớm biết trình độ lái phi thuyền của ngươi như vậy thì ta đã đi bắt cóc vài tên phi công rồi."

Nhện Đen đỏ mặt:

"Ta cũng không ngờ cấu hình của phi thuyền phù không dân dụng này lại thấp như vậy, toàn bộ quá trình chỉ có thể điều khiển thủ công. Chúng thậm chí còn không mua gói lái tự động."

Khánh Trần chỉ vào màn hình LCD trong tay:

"Nếu phải mua gói lái tự động thì phí thành viên hàng năm là 150.000 nhân dân tệ, người bình thường đương nhiên không muốn mua."

Nhện Đen xấu hổ cúi đầu:

"Trước đây ta cũng chưa từng tự tay lái phi thuyền phù không như thế này... hơn nữa chiếc phi thuyền dân dụng này đã quá cũ kỹ, rất nhiều bộ phận đều đã lạc hậu."

Khánh Trần suy nghĩ một lát:

"Chúng ta còn cách đảo Trung Kế bao xa?"

“1100 km.”

Nhện Đen nói.

"Gay go đây."

Khánh Trần thở dài.

Nhện Đen chuyển chủ đề:

“Sau khi đến đảo Trung Kế, chúng ta không có tín hiệu thông quan nhất định sẽ bị đối phương kiểm duyệt. Đến lúc đó, ông chủ như ngươi cứ đợi trong phi thuyền, ta sẽ nghĩ cách giải quyết chúng."

"Có thể giải quyết không?"

Khánh Trần nói:

"Ta có thể giúp."

"Ông chủ, ngươi vẫn chưa khôi phục trí nhớ."

Nhện Đen vừa nói vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Khánh Trần trong tay cầm rất nhiều xan đao được tìm thấy từ phi thuyền dân dụng, ở hắn lộ ra vẻ khẩn trương chuẩn bị đi liều mạng với ai đó.

Dù Khánh Trần đã giết người trong thế giới ngoài, nhưng sau khi nhận thức lại thì hẵn vẫn thấy sợ hãi trong một thời gian dài, hắn cũng không biết mình đang sợ điều gì.

Phi thuyền dần dần ổn định, Nhện Đen cũng dần dần quen thuộc phương thức lái của nó.