Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 295: Xét Nghiệm




Thứ bảy mà vẫn lên chương là quá năng suất luôn. Các bạn còn hemz mau thưởng KP cho Bửu đi nè!

---

Khánh Trần nhớ lại những chuyện xảy ra đêm đó:

"Ban đầu là vì cứu ngươi, nhưng sau đó thì thay đổi."

"Vì sao lại thay đổi?"

"Vì có một số việc nhất định phải làm."

Trên hội trường, mười lều vải màu trắng không biết được dựng lên từ bao giờ.

Trước mỗi lều đều để một cái bàn, bác sĩ và y tá mặc áo blu trắng ngồi bên cạnh bàn, cồn khủ trùng, ngoáy tai, ống nghiệm đựng máu và các dụng cụ y tế khác cũng đã được chuẩn bị xong.

Khánh Trần nhìn sang bên cạnh, thình lình phát hiện Tiểu Ưng, người đã từng bị tai nạn xe trên đường Hành Thự viện số 4 đang mặc áo blu trắng đứng đó....

Ngược lại hắn không nhìn thấy Lộ Viễn, không biết vị đội trưởng Lộ này lại bận bịu gì nữa .

Trên hội trường, thứ làm mọi người chú ý nhất không phải những cái lều vải màu trắng này, mà là Lưu Đức Trụ.

Phải có hơn ba mươi tên công tử đang vây quanh người hắn, mọi người hi hi ha ha nhìn các bạn học trên hội trường, biểu cảm trên mặt mới lạ như lần đầu về nông thôn.

Khánh Trần nhìn mọi chuyện cũng không thấy lạ lùng, hắn không cảm thấy nơi này có khách hàng tiềm năng nào.

Bây giờ hắn đã chính thức thăng cấp lên thành Kỵ Sĩ, lại có nhân vật như Lý Thúc Đồng làm sư phụ nên cũng có tư cách chọn lựa khách hàng....

Cách đó không xa, Ương Ương yên lặng nhìn mọi người, hai người Khánh Trần và Nam Canh Thần cũng đứng trong đội ngũ, nhìn qua cực kỳ bình tĩnh.

Nàng nhìn thấy khi đến lượt đội ngũ Khánh Trần, thiếu niên ngồi trước bàn không chút do dự duỗi cánh tay ra, không hề lo lắng chuyện mình sẽ bị phát hiện.

"Chẳng lẽ thiếu niên này đã tiêm thuốc biến đổi gien nên không sợ?"

Ương Ương thầm nghĩ:

"Ta còn tưởng hắn mới là người có khả năng là học sinh của Lý Thúc Đồng, nhưng hiện tại xem ra ta nghĩ nhiều rồi?"

Trên thực tế, Khánh Trần từng hỏi Lý Thúc Đồng, truyền thừa của Kỵ Sĩ là vô cùng bí mật. Nếu có người biết cũng chỉ biết chuyện Thanh Sơn Tuyệt Bích, bởi vì Thanh Sơn Tuyệt Bích là thứ không thể di chuyển.

Nhưng mà hầu như không có người nào biết Sinh Tử Quan là gì.

Cũng không biết sau khi hoàn thành Sinh Tử Quan thì làm cách nào để mở ra khóa gien, làm sao để thăng cấp.

Toàn bộ thế giới trong chỉ có Kỵ Sĩ là có quan hệ với khóa gien.

Cho nên, lúc này Khánh Trần mới không hề lo lắng, hiện tại hắn đã có thể yên tâm lấy máu xét nghiệm.

Mặc kệ đối phương xét nghiệm bao nhiêu lần, báo cáo xét nghiệm đều sẽ làm suy đoán của tất cả mọi người đi theo một hướng khác.

Trên đường trở về phòng học sau khi hắn lấy máu xong, khi hắn đi ngang qua bên người Ương Ương, cô nàng này bỗng nói:

"Ta không biết ngươi đã làm gì, nhưng ta sẽ không thay đổi suy nghĩ."

Khánh Trần cười cười, không trả lời.

Không ai chú ý tới.

Sau khi Khánh Trần lấy máu xong, Tiểu Ưng mặc áo blu trắng đi vào trong lều vải.

Y tá phụ trách lấy máu xét nghiệm cho Khánh Trần trước đó im lặng lấy ra một ống máu, cơ thể hai người chỉ đi lướt qua nhau, ống máu kia đã xuất hiện trong tay Tiểu Ưng.

Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra mà quan sát xung quanh, sau đó yên lặng lên một cái xe cứu thương.

Lên xe, hắn cởi chiếc áo blu trắng ra, nhìn Trịnh Viễn Đông ngồi bên cạnh, nói:

"Ông chủ, lấy được rồi."

Trịnh Viễn Đông gật gật đầu nói:

"Mang đến phòng xét nghiệm đi, ta cần kết quả nhanh nhất có thể."

Tiểu Ưng nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Ông chủ, chúng ta cẩn thận như vậy làm gì, ngài tổ chức lấy máu xét nghiệm quy mô lớn ta có thể hiểu được vì không muốn làm cho học sinh và phụ huynh hoảng sợ. Nhưng lúc lấy mẫu máu của hắn, sao phải cẩn thận như vậy?"

Trịnh Viễn Đông nhìn Tiểu Ưng một chút, bình tĩnh giải thích:

"Có rất nhiều người đang tìm hắn, dù chúng ta muốn xác nhận thân phận của hắn cũng phải bảo đảm an toàn cho hắn."

"Còn có người đang tìm hắn? Cửu Châu sao?"

Tiểu Ưng hiếu kỳ.

Trịnh Viễn Đông lắc đầu:

"Không chỉ Cửu Châu, chỉ sợ còn nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta."

....

Năm giờ chiều, trong căn phòng xét nghiệm nào đó, Tiểu Ưng cầm một bản báo cáo xét nghiệm đi đến trước mặt Trịnh Viễn Đông, hắn do dự một lúc rồi nói:

"Ông chủ, không phải hắn."

Biểu cảm trên mặt Trịnh Viễn Đông bỗng thay đổi, hắn liên tục xem lại báo cáo xét nghiệm, cuối cùng mới xác định DNA của thiếu niên tên là Khánh Trần không giống với người mà họ đang tìm kiếm.

Hắn nhớ lại tất cả manh mối mà mình đã tìm được.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, Trịnh Viễn Đông lặng lẽ nhắm mắt.

Hắn đi theo dấu chân của thiếu niên kia, tưởng mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Nhưng khi tất cả mọi chuyện gần như rõ ràng, lại vì một báo cáo xét nghiệm mà phủ định tất cả những suy nghĩ của hắn.

Cứ như hắn bị người ta chặt đứt hết tất cả manh mối vậy.

"Ông chủ?"

Tiểu Ưng nhịn không được hỏi:

"Phải làm gì bây giờ?"

Trịnh Viễn Đông đứng dậy:

"Người giật dây có lẽ không phải hắn, nhưng tên sát thủ trên núi Lão Quân nhất định là hắn, ta tin vào phán đoán của mình."