Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 296: Do Không Tìm Được Bạn Gái




Trịnh Viễn Đông đang nghĩ.

Nếu như tất cả những manh mối hắn tìm được đều chính xác, nhưng bản báo cáo xét nghiệm lại chứng minh suy đoán của hắn là sai.

Như vậy trong chuyện này nhất định còn có manh mối mà hắn không biết, dẫn đến bản báo cáo xét nghiệm phủ định suy đoán của hắn.

"Hắn đã biến đổi DNA của mình.”

Trịnh Viễn Đông nói với Tiểu Ưng.

Giữa sự kiện trên núi Lão Quân và sự kiện lấy máu xét nghiệm. Trong thời gian hơn hai mươi ngày tính cả ở thế giới trong và ngoài cộng lại, DNA của Khánh Trần đã thay đổi!

Đây là giải thích hợp lý nhất.

Chắc chắn thiếu niên kia biết, vết máu đối phương lưu lại trên núi Lão Quân là manh mối vô cùng quan trọng, trong hơn hai mươi ngày qua, đối phương đã chủ động biến đổi DNA của mình.

Có những thủ đoạn gì có thể biến đổi DNA của mình, chỉ có thuốc biến đổi gien thôi.

Nhưng vấn đề là:

"Nếu hắn là người du hành thời gian trong ngục giam số 18, là học sinh của Lý Thúc Đồng, người giật dây phía sau Lưu Đức Trụ, tại sao hắn lại lựa chọn tiêm thuốc biến đổi gien?"

Phải biết, tất cả mọi người ở thế giới trong đều hiểu rất rõ, thuốc biến đổi gien để lại rất nhiều di chứng.

Trong kỉ nguyên trước, thuốc biến đổi gien là cấm kỵ của tòa án cấm kỵ.

Họ dùng thủ đoạn để lấy ra một đoạn gien của thần linh rồi ghép vào gen của con người.

Thứ này rất thần bí, Trịnh Viễn Đông từng cho người nghiên cứu kĩ thuốc biến đổi gien, nhưng đến bây giờ vẫn không có ai có thể đột phá kỹ thuật này.

Về sau, thuốc biến đổi gien dần nhiều hơn, các tập đoàn đã tìm được rất nhiều kiểu gen mới trong cấm địa, sau đó phân tích.

Nhưng di chứng cũng theo đó mà đến: Người tiêm thuốc biến đổi gien sẽ mất khả năng sinh con.

Việc này thuận theo đại lý bình thường, muốn có thêm thứ gì phải mất đi một thứ khác.

Mọi thứ đều có cái giá của nó.

Cho nên học sinh của Lý Thúc Đồng sẽ vì che giấu tung tích mà chấp nhận hi sinh? Đương nhiên sẽ không.

Những người dân sinh sống ở tầng chót của xã hội vì sinh tồn, địa vị gia tộc, bảo vệ người thân, kiếm ăn mới coi trọng thuốc biến đổi gen.

Vì ở thời đại mà tính mạng con người bị coi như cỏ rác, họ chỉ còn cách mạnh lên, trở nên có giá trị mới có thể sống tốt hơn một chút!

Nhưng trong giới thượng lưu, cho đến bây giờ đều khinh thường sử dụng thuốc biến đổi gien!

Nghĩ tới đây, đột nhiên Trịnh Viễn Đông nhìn về phía Tiểu Ưng:

"Các ngươi....có trách ta tiêm thuốc biến đổi gien cho các ngươi không?"

Tiểu Ưng gãi đầu rồi cười nói:

"Ông chủ, ngươi nói gì đó, đây là lựa chọn của mọi người, chúng ta đều biết di chứng."

"Nhưng các ngươi còn rất trẻ, không thể ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào."

Tiểu Ưng cười cười:

"Thật ra, căn bản là do không tìm được bạn gái."

Dưới ánh nhìn khinh bỉ của Trịnh Viễn Đông.

Tiểu Ưng vội nói:

"Ông chủ, ta chỉ đùa thôi. Với lại....có vài chuyện cần có người làm, đúng không. Ngài yên tâm đi, chúng ta đã tuyên thệ, không oán không hối."

Trong văn phòng im lặng lại, Trịnh Viễn Đông trầm mặc.

Tiểu Ưng nói sang chuyện khác:

"Ông chủ, có thể phía sau Khánh Trần còn một người nữa?"

Trịnh Viễn Đông trầm tư:

"Ta cũng nghĩ đến khả năng này, với lại cũng chỉ còn khả năng này. Người giật dây luôn hành động rất cẩn thận, không có khả năng dễ dàng đi ra sân khấu như vậy."

Giống như Hà Kim Thu, từ trước đến nay, có rất ít người thấy hắn ra tay, vì đối phương muốn làm người bày mưu nghĩ kế, đứng sau khống chế tất cả mọi chuyện.

Từ chuyện này, Khánh Trần và Lưu Đức Trụ đều như con cờ trong tay người nào đó, bị người đánh cờ đặt lên sân khấu.

Đêm hôm ấy trên núi Lão Quân, tên sát thủ vô cùng hung hăng, điều này không giống cách hành sự của người giấu sau màn. Nếu là hắn, có lẽ kết quả mọi chuyện sẽ khác.

"Ta cần xác nhận lại một chuyện."

Nói xong, Trịnh Viễn Đông gọi một cú điện thoại:

"Giúp ta mang đoạn hội thoại giữa Nam Canh Thần và Khánh Trần đến đây, từ lúc bắt đầu xuyên qua đến nay, tất cả mọi thứ."

Cuộc điện thoại này không biết là gọi cho ai, nhưng rất nhanh, tất cả những ghi chép về đoạn hội thoại của hai người đã được gửi đến.

Chuyện này trái với luật pháp nhưng hắn nhất định phải hiểu rõ hơn về Khánh Trần.

Trịnh Viễn Đông xem kĩ tất cả, phát hiện trong một đoạn thời gian rất dài sau khi sự kiện bắt đầu, Nam Canh Thần không biết thân phận người du hành của Khánh Trần.

Cho đến lần trở về trước.

Hắn nhìn ghi chép về đoạn hội thoại này:

"Trần ca, ngươi ở đâu? Có ở đây không có ở đây không có ở đây không?"

"Trần ca, ngươi nghe ta giải thích!"

"Trần ca, không phải như những gì ngươi nghĩ đâu, ta và Lý Y Nặc chỉ là bạn bè bình thường!"

Trịnh Viễn Đông cảm thấy kì quái:

"A, chắc là họ đột nhiên gặp nhau ở thế giới trong, với lại đã xảy ra vài chuyện kỳ quái, dẫn đến Nam Canh Thần nóng lòng giải thích. Lý Y Nặc, ta từng nghe nói về người này, đây không phải là con gái trưởng đời thứ ba của Lý thị sao. Trước đó ta còn xem tin tức, nàng dẫn đầu đội ngũ thu săn đi vào hoang dã...."