La Vạn Nhai sửng sốt, vốn dĩ họ nghe người dân làng bên cạnh nói tất cả dân làng này có lẽ bị bắt đi sản xuất ma túy nên mới tấn công ba tập đoàn ma túy lớn nhất.
Kết quả là bây giờ ba tập đoàn ma túy bất hạnh bị tiêu diệt, nhưng lại không tìm được dân làng bị bắt đi?
Trước kia, sau khi thủ lĩnh tập đoàn ma túy bị giết thì sẽ có tập đoàn ma túy mới nhanh chóng ra đời, vì thuộc hạ của hắn chưa chết hết, đám người đó lành nghề, nắm rõ cách sản xuất ma túy, quá trình phân phối và tiêu thụ, chẳng mấy chốc là có thể gây dựng lại sản nghiệp.
Bây giờ không giống với hồi trước, vì Hội Phụ Huynh gần như nhổ tận gốc tập đoàn ma túy Mexico rồi.
Nhưng hóa ra lại là đánh nhầm à…?
La Vạn Nhai suy nghĩ rồi nói:
“Được rồi, dù sao cũng không phải hạng người tốt lành gì, giết thì giết...Nhưng bây giờ chúng ta đi đâu tìm ông chủ đây?”
Trịnh Viễn Đông:
“Ta đã xin kiểm tra vệ tinh giám sát, lần theo dấu thôn làng bị đánh cướp tìm được tung tích của đám bắt cóc, đoàn xe của họ vào trong một khu rừng rồi biến mất ở đó, cách ngôi làng sáu tiếng đi xe. Lần này ta cố ý dẫn dắt đội ngũ lục soát trong khu rừng này, nhất định sẽ tìm được Khánh Trần. Nhưng mà các vị cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Trần Chước Cừ đứng dậy:
“Tất cả Kỵ Sĩ dự bị theo ta trở về huấn luyện, chúng ta phải hoàn thành sinh tử quan trước lần xuyên không này.”
Trước khi rời đi, Khánh Trần đã cố gắng hết sức mình, hắn giết 12000 lính cảnh vệ ở Trung tâm Vương Thành, phá hủy phần lớn cơ sở chính phủ ở nơi đó, ngoài ra còn phá hủy tổ chức Cực Dạ mà Trung Vũ vừa mới thành lập, bắt Trần Dư làm tù binh.
Khánh Trần gần như giành giật từng giây để chuẩn bị tất cả mọi việc, vì hắn lo lắng sau khi mình xảy ra chuyện, đại lục phía Đông không có năng lực đánh trả.
Bây giờ Khánh Trần mất tích thật rồi, nhưng hắn đã cố gắng tranh thủ thời gian cho đại lục phía Đông.
Hiện nay, trong số những người từng được che chở, Trần Chước Cừ, Tiểu Đồng Vân...Phải có người đứng ra.
Lúc sắp đi.
“Maki-chan đâu?!”
Lý Đồng Vân lớn tiếng hỏi:
“Nàng vừa mới ngồi trong phòng họp mà, sao đã đi ra ngoài rồi?”
Lộ Viễn trả lời:
“Ta vừa mới thấy nàng và Jindai Kura đi ra, chắc là đi ăn?”
“Không phải!”
Lý Đồng Vân đi đến chỗ Jinguji Maki vừa ngồi và tìm được tờ khăn giấy ướt nước mắt kia, nàng quýnh lên:
“Mọi người tìm kiếm Maki-chan trước đã, ta cứ cảm thấy không ổn.”
Mọi người tìm khắp Kình Đảo cả buổi nhưng Maki-chan và Jindai Kura giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
“Làm sao bây giờ?”
Hồ Tĩnh Nhất hỏi:
“Chúng ta còn phải mang nàng đi huấn luyện cùng nữa mà.”
Tiểu Đồng Vân suy tư:
“Không cần tìm cô bé nữa.”
“Ngươi biết Maki-chan đi đâu ư?”
Trần Chước Cừ hỏi.
Tiểu Đồng Vân nói:
“Maki-chan đang đi con đường của mình.”
Trên bầu trời, Jindai Kura mỉm cười ngồi sóng vai với Maki-chan trên đỉnh đầu Shirouneri Maki-chan ôm Hồ Hỏa sưởi ấm, bé còn đeo một túi dù làm riêng cho bé trên lưng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Còn Dodomeki mặc áo choàng trắng, bay bên cạnh hộ tống họ.
Trong lúc đó, có máy bay bay qua Thương Long màu trắng khổng lồ, các hành khắc đều mở cửa sổ ra nhìn chăm chăm, lộ vẻ hâm mộ không thôi.
Jindai Kura nói:
“Sự nghi ngờ La Vạn Nhai dành cho Linh, thật ra ta có thể trả lời. Hiện nay đại lục phía Đông và phía Tây đều có đạo cụ mấu chốt, một bên là vật cấm kỵ ACE-002 Bàn Cờ Thiên Địa, một bên là góc nhìn Thượng Đế của Người Xem Mệnh. Kỳ thực tất cả mọi người đều thấy được số phận vượt qua thời gian và không gian, vì vậy mỗi bên có sắp xếp của mình. Sở dĩ Linh bảo ta đến Kiếm Môn Quan là bởi nàng biết trong tình huống như thế chỉ có ta mới có thể giúp đỡ Hội Phụ Huynh an toàn đi qua Kiếm Môn Quan. Và nàng bảo Lý Đồng Vân, Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ lên tàu Thanh Sơn, vì nàng nhìn thấy ngươi trong dòng sông số phận.”
Jinguji Maki yên lặng lắng nghe.
Jindai Kura nói tiếp:
“Hiện nay ngươi lại đi hoàn thành sinh tử quan bay bằng áo có cảnh thì không đủ rồi...Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Maki-chan gật đầu nghiêm túc:
“Sẵn sàng rồi.”
Vẻ mặt của Jinguji Maki bây giờ giống hệt vẻ mặt độc nhất vô nhị khi cô bé thiêu rụi gian nhà tranh của mình.
Quật cường, kiên định.
Trong một thoáng, Jindai Kura thậm chí ngỡ rằng mình nhìn thấy Khánh Trần, vì hắn từng thấy Khánh Trần bày ra vẻ mặt như vậy.
Hắn cười nói:
“Thảo nào Khánh Trần muốn nhận ngươi làm đồ đệ.”
Kỵ Sĩ có được thuật Hô Hấp, chỉ cần hoàn thành bảy sinh tử quan là có thể đạt đến cảnh giới bán thần, hiện nay tất cả Kỵ Sĩ dự bị đã trải qua năm thử thách: Nhảy cầu, lướt sóng, leo núi, lái xe lao xuống dốc, trượt tuyết.
Còn thừa bay bằng áo có cánh, nhảy dù, xuyên qua tâm Trái Đất.
Chỉ có hai thử thách cuối cùng phải khống chế khí lưu bằng cơ thể rơi vào hố tử thần mà không dùng dù, sau khi vào trong hố thì mới được mở dù.