Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2922: Truy Quét




Nếu Maki-chan muốn khống chế được Bát Kỳ Đại Xà và Cá Voi thì phải hoàn thành hai sinh tử quan trong chu kỳ trở về lần này mới được, thế nên bé lựa chọn đánh cuộc tính mạng của mình.

Tuy nàng đã được huấn luyện môn bay bằng áo có cánh và nhảy dù thì hai thử thách này vẫn là cửu tử nhất sinh.

Jinguji Maki ôm Hồ Hỏa, ngẩn ngơ nói với Jindai Kura:

“Trước kia sư phụ nói phải dẫn ta đi con đường hắn từng đi, khi đó ta còn lo lắng mà hỏi hắn ta có cần ở trong chuồng lợn không, hắn nói là có...Về sau ta mới biết được, thì ra trong truyền thừa của chúng ta, sư phụ nào cũng thích hãm hại đồ đệ...Lão sư, ta nhớ sư phụ, hiện nay hắn mất tích, những việc hắn cần làm ta sẽ thay hắn làm vài chuyện, vậy thì hắn không cần phải vất vả nửa.”

Jindai Kura mỉm cười và nói:

“Sẽ gặp lại thôi.”

Shirouneri sắp bay đến Guatemala, Thương Long màu trắng nhanh chóng bay lên cao hơn, tốc độ vẫn không giảm.

Khi họ sắp đến trên đỉnh hố tử thần Guatemala…

Hít thở.

Hai má của Jinguji Maki bỗng hiện lên hoa văn hình ngọn lửa, cô bé thả người nhảy xuống dưới.

Cô bé phải đi con đường Khánh Trần từng đi, như lời giao hẹn của bé với Khánh Trần khi trước.

Khánh Trần liếc cánh tay mình một cái, còn 12 tiếng nữa là đến giờ xuyên không.

Hắn không định cứng đối cứng với hơn hai trăm kẻ bắt cóc có súng, dù sao đối phương còn có mấy khẩu súng máy hạng nặng, thoạt trông rất đáng sợ.

Mình đã thấy trường hợp này trong cấp ba bao giờ đâu?!

Khánh Trần đeo khăn mặt đứng cạnh bàn gỗ, nén bột phấn màu trắng thành từng viên, động tác vô cùng thành thạo.

Người khác tốn nửa tiếng mới nén thành viên, còn hắn mười phút là xong rồi, đám tội phạm thấy hắn làm việc tích cực như thế thì thậm chí còn cho phép hắn ăn chung với mình, coi như tiềm lực nòng cốt cần được bồi dưỡng trọng điểm…

Ở đằng xa, có tên cướp hô to:

“Mở cửa trại, các ông chủ đến rồi!”

Trong trại vô cùng ầm ĩ, nhóm cướp mở cửa trại ra, bảy chiếc xe việt dã đi vào, bánh xe dính đầy bùn đất sau cơn mưa.

Một đám người da đen nhảy xuống xe, khi trông thấy những người này, Khánh Trần cứ có cảm giác quen thuộc khó hiểu, nhưng lại không nhớ ra nổi mình từng gặp đối phương ở đâu.

Những người da đen này người nào người nấy cũng trông hết sức dị hợm, có người mọc râu của loài côn trùng trên đỉnh đầu, có người gai ngược mọc đầy tay, bộ dạng vô cùng khủng bố, dữ tợn.

Khánh Trần thấy thế thì càng cẩn thận hơn…

Một người da đen cầm đầu nói:

“Lúc trước chúng ta còn lo lắng cướp mối làm ăn của ba tập đoàn ma túy lớn thì sẽ bị họ nhằm vào, không ngờ trong vòng hai ngày Hội Phụ Huynh đã tiêu diệt tất cả họ…”

“Chúng ta là người du hành, không cần sợ ba tập đoàn ma túy lớn như thế làm gì, tất cả chúng ta đều là chiến sĩ gen, sớm muộn gì cũng sẽ thống nhất các tập đoàn ma túy ở Mexico thôi.”

“Ta không sợ ba tập đoàn ma túy ấy, mà ta sợ Hội Phụ Huynh cơ...Trận chiến ở Guatemala ấy, tổ chức Cực Dạ hơn một nghìn người bây giờ chỉ có mấy người chúng ta còn sống…”

Người da đen cầm đầu nói:

“Ngươi đã nghe thấy gì chưa, họ còn xông vào nhà tù Allengle giết Cartel đấy.”

Chuyện Hội Phụ Huynh tiêu diệt tập đoàn ma túy Mexico hiện đã trở thành đầu đề trên các phương tiện truyền thông khắp toàn cầu, bây giờ còn có các cuộc bỏ phiếu trên twitter thỉnh cầu Hội Phụ Huynh tiêu diệt Tam Giác Vàng và tất cả các nguồn sản xuất ma túy khác.

Người bình thường thấy được tin này thì chỉ cảm thấy kích động, còn đám tội phạm ma túy thì sợ hãi, chủ yếu là do thủ đoạn nhổ cỏ nhổ tận gốc của Hội Phụ Huynh quá độc ác, trốn trong tù cũng không yên.

Xem ra Hội Phụ Huynh đã trở thành cơn ác mộng của các tổ chức xã hội đen ở thế giới trong và ngoài.

Đúng lúc này, một tên thuộc hạ trong trại lại gần, nói với thủ lĩnh da đen:

“Ông chủ, chỗ bọn ta đã sản xuất được một lô hàng mang đi phân phối rồi, hiện nay ba tập đoàn ma túy lớn đã bị tiêu diệt, đây là cơ hội tốt để chúng ta chiếm lĩnh thị trường. Nghe nói giá hàng bên châu Âu tăng gấp đôi rồi!”

Người da đen nọ đá vào ngực hắn, khiến hắn bay ra xa mười mấy mét.

Khánh Trần thầm kinh hãi, mạnh vậy ư!?

Người da đen sẵng giọng:

“Ai cho phép ngươi tự phân phối hàng? Hội Phụ Huynh đang theo dõi sát sao, chúng ta nhất định phải cẩn thận, trong khoảng thời gian này cứ tích trữ hàng không được mang đi phân phối, lỡ như bị họ tìm được, chưa biết chừng tất cả chúng ta đều phải chết.”

Hội Phụ Huynh đã gieo vào lòng họ bóng ma không thể phai mờ.

Một người bỗng lên tiếng:

“Lạ thật đấy, ta cảm thấy họ không giống như muốn truy quét tội phạm, nhưng họ đang làm gì?

Người da đen:

“Không quan trọng, chúng ta trốn kỹ là được.”

Hắn nhìn về phía công xưởng, tầm mắt đảo qua một vòng không phát hiện điều gì khác thường thì đi luôn vào sâu trong trại.