Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2888: Còn Một Người Nữa




Đột nhiên Trần Ngưng Chi bị Khôi Lỗi Sư điều khiển tỉnh dậy:

“Ngươi không cảm thấy đau khổ à?”

Đại Vũ đanh giọng:

“Câm miệng.”

Khôi Lỗi Sư nói:

“Dây mây của Hắc Diệp Nguyên kỳ lạ thật, rõ ràng chỉ là một đoạn thực vật mà lại có thể trói chặt một nhân loại mạnh mẽ.”

Đại Vũ hỏi:

“Zard thế nào rồi?”

Khôi Lỗi Sư bĩu môi:

“Ta cũng không biết, chẳng phải các ngươi đã nghiên cứu rõ ràng rồi à, khôi lỗi và Khôi Lỗi Sư không thể kết nối với nhau nếu cách nhau quá xa. Nhưng ta đoán là hắn đã biến thành một nắm cát rồi.”

Nói xong, Khôi Lỗi Sư quay đầu nhìn Thần Nữ Phi Thân sau lưng:

“Vẫn còn đuổi theo kìa.”

Đại Vũ hỏi:

“Mỗi một khôi lỗi đều có tư duy độc lập đúng không?”

“Đương nhiên rồi.”

Khôi Lỗi Sư cười nói:

“Ngày nào bọn ta cũng lo lắng khôi lỗi khác bại lộ, cuối cùng làm hại tất cả cùng phải chết...Con mèo ngươi đột nhiên triều hồi là hình thái cấp hai của vật cấm kỵ ACE-005 à, thần kỳ thật. Nhưng nó có thể tồn tại mãi được không, hay là chỉ tồn tại trong thời gian ngắn? Ta cảm thấy nó có lẽ có được thực lực cấp A cao nhất, chắc hẳn không thể sử dụng mà không có sự hạn chế nào nhỉ, ngươi đã cưỡi nó khoảng sáu tiếng rồi, nó còn có thể chạy được bao lâu nữa?”

Đại Vũ thầm căng thẳng.

Khôi Lỗi Sư nói đúng, hình thái cấp hai của Đại Phúc vừa hay chỉ có thể duy trì trong sáu tiếng, nếu vẫn không thể thoát khỏi Thần Nữ Phi Thiên thì chỉ e mình sẽ gặp nguy hiểm.

Vấn đề bây giờ không phải là hắn sợ chết hay không, mà là hắn không muốn sự cố gắng của Zard bị uổng phí.

Lúc này, bóng rừng rậm đã thấp thoáng phía xa, Khôi Lỗi Sư khá bất ngờ:

“Khu cấm kỵ số 002? Sao lại chạy đến đây?”

Giữa cánh rừng rộng lớn là một gốc đại thụ, Đại Vũ gào to:

“Đinh Đông!”

Một người khổng lồ đứng trên cành cây nhìn ra xa, Đinh Đông chỉ thấy Đại Vũ nhưng lại không thấy Zard đâu, hắn bò lên ngọn cây thế giới, leo đến ổ của Chu Tước:

“Đinh Đông!”

(Giúp hắn!)

Chu Tước liếc hắn một cái, vẫn không động đậy.

Đinh Đông sốt ruột:

“Đinh Đông!”

(Bằng không ta phá tổ chim của ngươi! Họ đã giúp các con vật trong khu cấm kỵ xây nhà!)

Chu Tước nhìn hắn, ai có thể ngờ được bé ngoan Đinh Đông bắt đầu biết uy hiếp người khác rồi cơ chứ, nó vỗ cánh, ngân dài.

Trên tán cây, hơn một nghìn con chim theo Chu Tước ra trận, chỉ trong vài giây đã bay đến rìa khu cấm kỵ, đập tan ba mươi Thần Nữ Phi Thiên.

Đại Phục chạy như điên vào trong, ngay khi sắp vào trong khu cấm kỵ thì nó bỗng dưng tiêu tan, biến trở lại thành mặt nạ.

Đại Vũ và Trần Ngưng Chi thình lình rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.

Đai Vũ ngẩng đầu nhìn cuộc chiến trên trời, không biết đang nghĩ gì.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Hắn quay đầu lại thì thấy Đinh Đông từ cháy tán cây chạy lại:

“Đinh Đông!”

(Còn một người nữa đâu!)

Đại Vũ rặn cười, hắn không hiểu Đinh Đông đang nói gì.

Đinh Đông giơ ngón trỏ chạm lên mu bàn tay của Đại Vũ, ngay sau đó nước mắt của người khổng lồ cao lớn trào ra.

Đại Vũ giật mình.

Cảnh này từng xuất hiện một lần, lần trước Khánh Trần sắp rời đi, Đinh Đông thấy được nội tâm của hắn cũng bi thương hệt như vậy.

Đại Vũ lại khiêng mẹ mình lên, vỗ mu bàn tay của Đinh Đông ý bảo đối phương dẫn đường, Hội Phụ Huynh còn để lại một mật thược chi môn ở trung tâm khu cấm kỵ số 002.

Hai người đi sâu vào trong khu cấm kỵ, lúc đi ngang qua một con đường đá, Đại Vũ chợt sững lại.

Hắn nhìn thấy một bức điêu khắc nho nhỏ được đặt trong bụi cỏ ven đường, trên đó khắc hắn, Zard, Khánh Trần và những người khác giơ tay phấn đấu như trong tranh sĩ công nông binh trước cổng của xí nghiệp nhà nước.

Lần trước Zard muốn chế tạo một bức to hơn nhưng bị ngăn lại, hắn giấu bức điêu khắc nhỏ ở đây.

Đại Vũ ngạc nhiên ngồi xổm xuống, thấy được trên bệ điêu khắc có viết một câu: “Không được thiếu ai hết.”

Đột nhiên hắn bật khóc.

Trên mặt đất bên ngoài thành phố số 7, vô số hạt cát đột nhiên chui vào lòng đất, từng hạt từng hạt nhẹ nhàng tập hợp lại với nhau, cuối cùng chúng gạt mọi thứ xung quanh ra hình thành một không gian nho nhỏ dưới nền đất, ngưng kết thành một trái tim với nhịp đập khe khẽ.

Từng hạt cát di chuyển về phía trái tim, chậm chạp mà kiên định.

Trong khu cấm kỵ số 002, Định Đông hái một loại quả màu vàng đưa cho Đại Vũ, nhưng Đại Vũ chỉ nở nụ cười gượng gạo, cầm trái cây chứ không ăn.

Định Đông dùng bàn tay to như lốp xe vỗ vai Đại Vũ:

“Đinh Đông!”

Đại Vũ lại cõng Trần Ngưng Chi lên, nói với Đinh Đông:

“Mang ta đi sâu vào trong khu cấm kỵ đi, ta phải tập hợp với những người khác.”

Hai người đi vào sâu hơn, Trần Ngưng Chi nói:

“Sinh vật của cả khu cấm kỵ cũng đang giúp các ngươi, đúng là thần kỳ.”

Đại Vũ nói với khuôn mặt không biểu cảm:

“Từ hôm nay trở đi, giết ngươi sẽ là mục tiêu cả đời của ta.”

Trần Ngưng Chi mỉm cười, không nói tiếp.