Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2885: Quay Lại Chịu Chết




Họ nhanh chóng đi xuống bãi đỗ xe ngầm, chạy về hướng B2 một cách thuần thục.

Bãi đỗ xe ngầm của thành phố số 7 gần như là một chỉnh thể nối liền, những cây cột chịu tải nhô lên từ mặt đất, giúp thành phố hoạt động hiệu quả hơn.

Điều này cũng tạo thành bãi đỗ xe giống hệt như một mê cung, tầm nhìn của Thần Nữ Phi Thiên bị ngăn trở, chỉ có thể tiến vào mê cung này với họ.

“Hướng B14!”

“Hướng C38!”

“Hướng F13!”

Đại Vũ chạy như điên, vừa cầm tờ giấy vừa xem hướng dẫn chi đường của bãi đỗ xe ngầm trong thành phố, họ đi lại tự do trong gara ngầm thông thoáng này.

Lúc trước Khánh Trần đưa cho hắn tờ giấy này, Khánh Trần nói rằng chỉ cần đi thẳng theo hướng dẫn thì sẽ đến lối ra ở rìa thành phố!

Thời gian dần dần trôi qua, Thần Nữ Phi Thiên bị bỏ lại phía sau.

Nhân vật trong tranh cấp A sở hữu thực lực ở giữa chiến sĩ gen cấp A và siêu phàm giả cấp A, thế nên tốc độ của họ không nhanh như Đại Vũ và Zard.

Trong mê cung khổng lồ dưới lòng đất, chỉ cần mất dấu vài giây là Đại Vũ đã biến mất khỏi tầm mắt của đối phương.

Họ lại phải chia nhau ra tìm kiếm trong tất cả lối đi.

Gia chủ Trần thị đứng trong trang viên, cười nói:

“Thú vị thật, không ngờ lại vận dụng nhân tố môi trường đến cực hạn, chắc hẳn đây là biện pháp của Khánh Trần, chuẩn bị đầy đủ đến thế...Nhưng cũng vô dụng thôi.”

Đại Vũ khiêng mẹ mình chạy như bay trong bãi đỗ xe ngầm, hắn nhỏ giọng dặn dò:

“Nếu...Ta nói là nếu chạy không thoát, vậy thì ngươi dùng độn thổ, mang theo Vải Liễm và mẹ của ta rời đi, biết chưa?”

Độn thổ không phải vạn năng, khi Zard độn thổ thì sẽ để lộ dấu vết trên mặt đất, nếu mang theo hai người đi thì tốc độ tất nhiên sẽ không nhanh bằng Thần Nữ Phi Thiên.

Đến lúc đó đối phương thả một quả tên lửa thì tất cả sẽ chết ngạt dưới đất.

Vải Liệm rơi vào tay Khôi Lỗi Sư chẳng khác nào một tai nạn đáng sợ.

Lúc này, Đại Vũ nhìn giấy:

“Vòng lại! Đi hướng H291!”

Zard gào lên:

“Sao lại còn phải về chịu chết?”

Đại Vũ:

“Trên giấy của Khánh Trần viết thế.”

Khi hai người họ vòng trở lại thì thấy ba Thần Nữ Phi Thiên phân tán cũng lao đến trước mặt mình.

Thần Nữ vung dải lụa đỏ trong tay nện lên ngực Đại Vũ, nhưng Đại Vũ liều mạng bị thương cũng không dừng lại, hơn 300 con vũ yến còn sót lại bay bên cạnh hắn đâm vào cơ thể của Thần Nữ Phi Thiên như mưa đạn.

Đại Vũ tiếp tục chạy về trước, thậm chí không thèm liếc mấy Thần Nữ Phi Thiên lẻ tẻ một cái.

Nhóm Thần Nữ dần dần tạo thành vòng vây, chặn đường đi của họ ở giao lộ tiếp theo.

Nhưng họ không ngờ được Đại Vũ và Zard đột nhiên vòng ngược lại đường cũ, cứ thế thoát ra khỏi vòng vây.

Đội hình của Thần Nữ Phi Thiên tức khắc bị bóp méo, không còn mấy đuổi kịp Đại Vũ và Zard!

Lúc đến khu vực Z341, Đại Vũ nói:

“Là nơi này!”

Hai người mở một cánh cửa kiểm tra cống thoát nước, sau cửa là kênh thoát nước thái của thành phố, rộng lớn như làn đường cho xe chạy một chiều.

Đại Vũ khóa cửa lại, khiêng mẹ lên lội xuống kênh mương, mùi hôi thối trong kênh xộc lên mũi, dưới chân là bùn đất lầy lội, nhưng hết thảy đều không quan trọng.

Zard cười hớn hở:

“Thật sự cứu được rồi.”

Đại Vũ im lặng vài giây rồi nói:

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn ta làm gì.”

Zard nói:

“Dù sao ngươi cũng từng là ông chủ của ta mà!”

Đại Vũ:

“Cảm ơn ngươi đã nhắc ta từng là ông chủ của ngươi!”

Đúng lúc này, hai người họ thấy có ánh đèn đỏ lập lòe trong kênh thoát nước tối tăm, Đại Vũ lại gần nhìn:

“Là thiết bị cảm biến sinh vật sống, phòng ngừa có người “nhập cư trái phép” từ kênh thoát nước vào trong. Đi mau, không kịp rồi.”

Hai người lại chạy thục mạng.

Zard vừa chạy vừa cảm thán:

“Hồi bé khi cha mẹ vừa mới bị tai nạn giao thông, ta còn chưa bị bệnh, lão sư đứng trên bục giảng bảo mọi người viết về ước mơ của mình, những người khác muốn làm phi hành gia, làm lão sư, làm bác sĩ, luật sư, còn ta muốn làm nhà khoa học.”

“Ước mơ của ngươi cũng đâu có gì đặc biệt.”

Đại Vũ cãi lại.

Zard cười:

“Ước mơ của ta là trở thành nhà khoa học, tạo ra cỗ máy thời gian, trở lại tối mùa hè cha mẹ xảy ra tai nạn, nói cho họ biết đừng đi, hoặc là đi theo họ. Sau đó mỗi lần xem thời sự thấy có chuyên gia nói thời gian không thể quay ngược lại, ta cực kỳ ghét họ.”

Đại Vũ im lặng.

Zard nói tiếp:

“Lúc ấy ta vừa mới đến nhà họ hàng ở nhà, họ đối xử với ta chẳng tốt tẹo nào, ta đeo cặp sách đi bảy cây số đến nghĩa trang thăm cha mẹ. Trên đường đi có cảnh sát ngăn ta lại, hỏi ta vì sao nửa đêm còn một mình đi ra ngoài, ta nói ta muốn đến nghĩa trang gặp cha mẹ. Cảnh sát cũng đau lòng, họ bảo ta về nhà trước đã, khi nào sáng sẽ đến đón ta đi. Nhưng ta không đồng ý, bởi vì mọi người nói buổi tối mới gặp ma, cho nên buổi tối ta mới có thể nhìn thấy cha mẹ mình.”