Hôm nay sửa chương 231 - 260.
Nội dung chủ yếu cần phải chỉnh sửa không nhiều lắm:
Nội dung đầu tiên cần sửa là tiếp tiễn cốt truyện trước đó, không cưỡng chế gán ghép Lý Trường Thanh và Khánh Trần với nhau nữa, mà mối ràng buộc giữa hai người họ sẽ xuất hiện sau khi Lý Trường Thanh bị tấn công, Khánh Trần khi bị tập kích sẽ thể hiện nhiều năng lực hơn, cùng với sự tương tác với Lý Trường Thành, dẫn đến quan hệ của hai người có sự tiến triển.
Sửa bộ phận này tốn khá nhiều thời gian.
Lý Trường Thanh là nhân vật cực kỳ quan trọng trong truyện, vì thế tuyến tình cảm cũng như cốt truyện sẽ phong phú hơn, tu chỉnh, không cắt giảm.
Nội dung sửa đổi thứ hai là tăng sự tương tác chơi ngu giữa Lý Đồng Vân và Giang Tuyết trong nhóm chat của Bạch Trú, đây là một phần nhỏ.
Tình tiết “đội quần” ở phần sau cũng sẽ tăng theo, quần chưa đủ nhiều, Tiểu đồng Vân bị đánh hãy còn ít lắm.
Thứ ba là thay đổi những câu đùa nhạt nhẽo.
Thật ra có vài câu đùa bắt nguồn từ cuộc sống hiện thực, ta cảm thấy hay nên thêm vào, nhưng giờ xem lại thì có phần cố tình gây hài, không được tự nhiên.
Không, nói một cách chính xác hơn là tác giả của những câu đùa nhạt này là vợ của ta.
Hôm qua ta và nàng xem phim, có đoạn ông cụ hóa vàng cho người vợ đã qua đời của mình.
Ta hỏi nàng sẽ hóa vàng cho ta chứ? Cường độ làm việc của ta lớn thế này chắc chắn sẽ ra đi trước nàng.
Nàng vui vẻ nói: Không.
Ta hỏi tại sao?
Nàng nói đàn ông có tiền sẽ đổ đốn...
Ta nói ta đã xuống dưới kia rồi mà ngươi còn lo ta đổ đốn hay không à?
Nàng nói, trên mạng nói là không thể lấy giàu nuôi chồng...
Ta viết câu đùa này vào trong ghi chú, về sau sẽ đưa nó vào tiểu thuyết một cách thích hợp...
Được rồi, xong nội dung sửa chữa, bây giờ nói đến ý kiến phản hồi của mọi người ngày hôm qua, đó là vấn đề Khánh Dã, Khánh Khu bởi vì trở thành người dự bị ảnh tử mà ảnh hưởng đến cảm giác lo lắng.
Đầu tiên phải giải thích rõ thế này, không phải tất cả người dự bị ảnh tử đều sẽ chết, ví dụ như việc Khánh Nhất tặng Khánh Văn vật cấm kỵ là hành vi bảo vệ tính mạng của người được chọn.
Hay như sự kiện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không phải tất cả hoàng tử chết hết, sau đó còn thừa một người sẽ lên làm vua.
Tiếp theo, nội dung sửa đổi nằm ở phần đầu của tiểu thuyết, nếu là độc giả mới thì khi thấy tên của Khánh Dã và Khánh Khu, bọn họ sẽ không biết hai người này về sau vẫn còn sống.
Phải đến một, hai trăm chương sau bọn họ mới lại thấy được tên của Khánh Dã, Khánh Khu xuất hiện, khi đó cuộc chiến giành vị trí ảnh tử không còn quá hồi hộp nữa.
Bởi vậy sẽ không ảnh hưởng đến bầu không khí khi đọc truyện.
Ví dụ như bây giờ các bạn chưa nhận ra phục bút thật ra vẫn còn ảnh tử còn sống, đang giúp đỡ Khánh Tầm hoàn thành Bàn Cờ Thiên Địa.
Thủ lĩnh của đội quân ảnh tử nổi danh, cùng với ảnh tử tiền nhiệm “đang vân du” đang đảm nhiệm chức vụ, bọn họ nên được dành nhắc đến nhiều hơn, truyện gốc miêu tả về họ quá ít.
(Khánh Chuẩn là ảnh tử thế hệ này, Khánh Tầm là gia chủ thế hệ trước nữa, Tiêu Đường Khánh Trầm thuộc về thế hệ trước trước nữa, trong đó còn có một người nữa chưa từng xuất hiện, ban đầu nghe nói là đi dạo chơi khắp nơi rồi.)
Có những chi tiết là phục bút, nhưng viết ít quá khiến tác phẩm trở nên rời rạc.
Giờ ta lại nói về quyết định sửa chữa lại tác phẩm đi.
Đầu tiên, tình hình dịch bệnh của Tam Á vẫn đang ở trong tình trạng phong tỏa, cách ly từ ngày 04/08 đến bây giờ rồi, suốt một tháng liền.
Mà bây giờ ta đang ở khu Cát Dương, nơi dịch bệnh bùng phát nghiêm trọng nhất Tam Á…
Không thể giao nhận đồ ăn, không thể tự ý đi ra khỏi nhà, mỗi sáng cần phải ra ngoài xếp hàng xét nghiệm dịch họng theo chính sách phòng dịch.
Sau đó, ở trong nhà với vợ con, Nhâm Tiểu Túc còn đến tìm ta chơi game, ta ngủ cũng chẳng được yên (Bình thường không ngủ chung với con để đảm bảo hiệu suất làm việc).
Thật ra, hồi tháng Tám tình tiết truyện bỗng trở nên nhanh hơn, khi đó ta sắp rơi vào trạng thái suy sụp, lại thêm việc cạnh tranh, khoảng thời gian ấy trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ, mau chóng kết thúc, ta không chịu nổi nữa rồi.
Viết truyện trong tình cảnh này thì khó có thể đảm bảo chất lượng, nếu chỉ có một mình ta bị cách lý thì có lẽ sẽ có nhiều thời gian hơn, nhưng cách lý với con cái thì khác, phải trấn an thằng bé bất cứ lúc nào.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì mãi không thể đi ra ngoài mà thỉnh thoảng vợ của ta không kiểm soát được cảm xúc, hôm qua nàng cứ nói phải về nhà, ta phải dành thời gian làm bạn với nàng...
Tóm lại đây là thời kỳ bất lực.
Vì thế xuất hiện tình huống sau đó, ngồi trước máy tính, không gõ được chữ nào, không hài lòng với chất lượng chương truyện của mình.
Rảnh rỗi, thế là xem lại những tình tiết trước kia.
Bắt đầu phiền muộn, buồn bực, tự nghi ngờ bản thân.
Cuối cùng, ta quyết định, dù sao thời gian này không thể viết truyện tử tế được, vậy thì tạm dừng để sửa chương cũ thôi.
Hiện tại, Tam Á vẫn có dấu hiệu gỡ lệnh phong tỏa, ta lên kế hoạch chỉnh sửa tiểu thuyết trong khoảng 1- 2 tháng, đến khi Tam Á được thả tự do, ta kiểm tra và sửa chữa lại tác phẩm xong xuôi là có thể khôi phục cuộc sống đánh máy viết lách bình thường.
Có lẽ còn hơn 100 nghìn chữ nữa là kết truyện, không thể viết xong trong một sớm một chiều được, ít nhất cũng phải cần một, hai tháng mới viết xong được, trong đó còn có những tình tiết khúc chiết, Khánh Trần đi đến cuối đường thành thành thần không phải là có thể trấn áp quần hùng ngay.
Ta nói thế không có nghĩa là bây giờ tiếp tục cập nhật chương mới, ngày mốt có thể kết thúc luôn.
Không phải vậy.
Thế nên, nếu không các vị cứ xem như ta lại gãy xương lần nữa đi?
Muốn ôn lại thế giới của Khánh Trần thì tiếp tục đọc lại cùng với với ta, còn ai không muốn xem phần sửa đổi thì hãy coi như ta xin nghỉ hai tháng…
Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, một lần nữa cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.
Hẹn mọi người ngày mai!