Nhưng vấn đề là, đã đến một thế giới như thế, có ai lại không muốn trở thành “siêu nhân” chứ?
Khánh Trần xoay người lại, nhếch miệng:
“Các ngươi biết khá nhiều nhỉ.”
Hầu tước Winston nhún vai:
“Chuyện của các ngươi cũng phải là bí mật, ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân hoàng tộc Roosevelt gấp gáp khai chiến. Tuy họ không nói gì, nhưng tốc độ tu hành của các ngươi quá nhanh vẫn khiến họ cảnh giác. Đương nhiên, người họ cảnh giác nhất là ngươi.”
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:
“Truyền thừa tu hành thì ta sẽ không đưa cho ngươi, nhưng mỗi khi ngươi hoàn thành một nhiệm vụ, bọn ta sẽ sắp xếp một nhóm người quán đỉnh tập thể cho các ngươi một lần, hoàn thành khoảng 36 nhiệm vụ thì có thể quán đỉnh lên thẳng cấp B, tuổi thọ có thể tăng thêm 21 năm. So với thuốc biến đổi gen thì đây là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”
“36 nhiệm vụ ư? Hơi nhiều nhỉ.”
Hầu tước Winston nhìn Khánh Trần:
“Khi nào phân phát nhiệm vụ?”
Khánh Trần đi ra khỏi phòng thẩm vấn:
“Không cần vội.”
Hầu tước Winston cũng theo ra:
“Cấp bách lắm rồi.”
Khánh Trần đứng trên hành lang quan sát hơn ba nghìn người du hành tiềm ẩn bên dưới qua ô cửa sổ, vị tỷ phú người Úc “Mosley” sau khi phát hiện tính mạng mình không bị đe dọa thì tụ tập một nhóm người lại lớn tiếng kháng nghị, yêu cầu Hội Phụ Huynh đưa họ về.
Mosley đứng trong cứ điểm chiến tranh, phát biểu hùng hồn:
“Hội Phụ Huynh bắt chúng ta đến đây nhất định là muốn chúng ta trở thành công cụ gián điệp cho họ, ăn cắp tình báo của vương quốc Roosevelt về cho mình. Chiến tranh đang diễn ra ở thế giới trong, các ngươi biết làm gián điệp nguy hiểm như thế nào không? Đừng trở thành công cụ cho người khác, đừng để bị ai lợi dụng.”
Những người vây quanh hắn giơ cánh tay lên hô to:
“Không thể trở thành công cụ cho người khác, chúng ta muốn tự do!”
Khánh Trần cười khẽ:
“Người phương Tây diễn thuyết giỏi thật, rất xúc động.”
“Mosley từng định tranh cử thống đốc, chưa biết chừng còn có ý định trở thành tổng thống.”
Winston giải thích:
“Chỉ có điều vụ án hối lộ chính trị của hắn bị đối thủ vạch trần, nên đành phải tuyên bố từ bỏ. Từng có người chuyên giúp đám nhà giàu bí mật điều tra thân phận của họ ở thế giới trong trên dark web, ra giá cao lắm. Chắc Mosley biết thân phận của mình ở thế giới trong không cao nên không muốn trở thành người du hành.”
Khánh Trần gật đầu:
“Ở thế giới trong, hắn chỉ là quản gia của một nam tước, thậm chí thân phận cũng chỉ là dân tự do, còn chẳng phải công dân. Nhưng việc này không phải do hắn làm chủ.”
“Thật ra Hội Phụ Huynh rất nổi danh ở phương Tây. Mosley tin chắc các ngươi sẽ không lạm sát người vô tội, cho nên bây giờ mới không thèm kiêng dè gì cả.”
Winston nhìn Khánh Trần:
“Ngươi có giết hắn không?”
Khánh Trần mỉm cười, không trả lời.
Quả thực hắn sẽ không giết Mosley, nhưng hắn không giết Mosley không phải vì hắn có giới hạn gì cả, mà vì hắn không muốn những người khác hoảng sợ.
Ví dụ như Winston, hắn đang quan sát phong cách làm việc của Hội Phụ Huynh để quyết định thái độ của mình về sau.
Giết gà dọa khỉ rất đơn giản, nhưng để khiến những người này ngoan ngoãn bán mạng rất khó.
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
Winston hỏi.
“Không vội, cứ chờ thêm một thời gian.”
Khánh Trần nói, lần trước hắn nói như thế, Phật gia ở công viên giải trí Ngân Hạnh phải chịu nhiều đau khổ.
Những người này trở thành người du hành, nhất định có thể ẩn nấp thuận lợi ư? Người họ muốn thay thế đều là nhân vật quan trọng của vương quốc Roosevelt.
Sau khi thành người du hành, những người này cần phải xử lý việc chính trị, việc quân sự ngay lập tức, thứ Khánh Trần muốn là mạng lưới tình báo hiệu quả nhất, chứ không phải chỉ là giết vài nhân viên tình báo của quân đội và chính phủ ở thế giới trong.
Ngày cuối cùng sau khi trở về.
Trong cứ điểm chiến tranh, hơn ba nghìn người du hành tiềm ẩn tập trung ở cửa ra vào.
Mosley nhìn La Vạn Nhai đứng trước mặt mình và ép hỏi:
“Có phải các ngươi muốn sắp xếp cho bọn ta trở thành người du hành không?”
“Tất nhiên là không.”
La Vạn Nhai cười nói:
“Là thế này, tiếp theo Kình Đảo sẽ không tiếp tục cung cấp thức ăn và chỗ ở miễn phí cho các ngươi nữa.”
Mosley lớn tiếng:
“Ta có thể mua, ta bao tất cả mọi người ở đây.”
“Nhưng ở đây bọn ta không cần tiền mặt, mà là dùng điểm.”
La Vạn Nhai cười híp mắt:
“Ta chuẩn bị một vài chương trình học cho mọi người, như là hiểu biết về thân phận của mình ở thế giới trong, học cách ẩn nấp, huấn luyện kỹ năng chuyên nghiệp, chỉ cần học thì có thể lấy điểm. Sau khi có điểm có thể mua thức ăn, quán đỉnh, thức ăn đặc biệt chính là những thứ các ngươi từng ăn đấy, có thể tăng sức lực, vả lại không có di chứng.”
Mọi người đều nhìn nhau.
Hội Phụ Huynh không đưa họ đi làm người du hành ngay, sau đó khống chế họ, khiến họ mất đi sự tự do như Mosley đã nói. Mà đối phương cho họ đi học.
Khánh Trần không sốt ruột, trong cứ điểm chiến tranh hắn vẫn cứ duy trì thuật Hô Hấp của Vạn Thần Lôi Ti, không ngừng thử đột phá cảnh giới tiếp theo.