Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2776: Cảm Ứng Tâm Linh




Lý Khả Nhu ngập ngừng:

“Tình hình bên thành phố số 10 không được ổn lắm, lần này Hội Phụ Huynh thiệt hại nặng nề, chúng ta không cần làm thêm cái gì nữa sao?”

Lão gia tử không ngẩng đầu:

“Không cần làm gì cả, bây giờ vẫn có người nấp một bên quan sát, không thể động vào sự bố trí quân sự của Khánh thị. Yên tâm, ta đã làm xong những gì nên làm rồi. Việc còn lại, để Khánh Trần ra tay.”

Nói xong, lão gia tử nhanh chóng xem hết bản hướng dẫn rồi lại nằm vào khoang giả lập.

Cứ điểm trên không tàu Chư Thiên di chuyển về phía Tây Nam với tốc độ cực nhanh, nó đã lên đến độ cao 12000 mét, bay rất vững vàng.

Khánh Trần ngồi ở vị trí chỉ huy, Trần Dư đứng, hắn ngồi, không hề che giấu nữa.

Trước mặt hắn là một đám sĩ quan Trần thị ngoan như cún.

“Trận chiến vừa rồi các vị vất vả rồi, mất một tòa cứ điểm và hơn một trăm khí cầu máy, cuối cùng an toàn rời đi.”

Khánh Trần cười nói.

Chỉ huy khổ không nói nổi, ngài không hề để tâm đến tàu Chư Thần bị bắn hạ à, thế mà là an toàn rời đi ư, rốt cuộc không phải đồ của nhà mình nên không đau lòng đúng không…

Họ lén lút nhìn về phía Trần Dư, đối phương chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như một con rối.

Lúc này, một chiếc khí cầu máy sơn ký hiệu lá ngân hạnh bay từ Tây Nam lại đây, nhân viên tác chiến trên cứ điểm mở lối ra vào, boong tàu cao nhất của cứ điểm trên không bỗng mở ra, màn trời khổng lồ bằng hợp kim rút sang vào hai bên cho khí cầu máy hạ cánh xuống bãi đỗ bên trong.

Màn trời hợp kim đóng lại, ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Khánh Kỵ, Nhện Đen, Nhất, Linh bước từ trên khí cầu máy xuống, đi vào trong cứ điểm theo sự chỉ dẫn của binh lính Trần thị và hội hợp với Khánh Trần.

Ngay sau đó, Khánh Kỵ mở ám ảnh chi môn, sĩ quan và binh sĩ của đội quân Khánh thị lần lượt đi ra từ trong đó, tiếp quản quyền khống chế cứ điểm có trật tự, như thể đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu.

Họ nối đuôi nhau bước ra, quen cửa quen nẻo đi đến vị trí thao tác.

Khánh Trần sửng sốt:

“Binh lính và sĩ quan của một tòa cứ điểm trên không ít nhất phải có đến hơn ba nghìn người, ngươi có thể mang một đội ngũ đến nhanh thế cơ à?”

“Họ chờ sẵn rồi.”

Khánh Kỵ thuận miệng nói:

“Họ đều là lính trên tàu Quyền Trượng cắt lượt đến đây, mây tháng trước vẫn luôn ẩn nấp chờ lệnh ở thành phố số 8. Yên tâm, đều là nghỉ ngơi dưỡng sức cả, cũng được người khổng lồ cảm ứng tâm linh rồi.”

Một sĩ quan đứng tuổi đi đến trước mặt Khánh Trần, cười nói:

“Ông chủ, ta tên Khánh Vãn, trước đây ta là người chịu trách nhiệm chỉ đạo vũ khí cho Thần Linh, Quyền Trượng, Thiên Cơ.”

“A, là ngươi cho nổ ngục giam số 18…”

Bỗng nhiên Khánh Trần đuổi những người khác đi, nhỏ giọng hỏi:

“Khoan, ngươi bắt đầu ở thành phố số 8 chờ mệnh lệnh từ bao giờ?”

“Tuần thứ hai sau khi cho nổ ngục giam số 18.”

Khánh Vãn nói.

Khánh Trần chợt hiểu ra, vật cấm kỵ ACE–002 Bàn Cờ Thiên Địa rốt cuộc có tác dụng gì.

Đội quân ảnh tử ở lại rùng núi chờ đợi Hội Phụ Huynh, binh sĩ chờ tiếp quản tàu Chư Thiên từ lâu, hết thảy đều đã được chuẩn bị xong xuôi.

Đã có người nhìn thấy tương lai ngay từ khi ấy.

Thảo nào lúc trước lão gia tử tốn biết bao công sức, phải dùng thanh thế rầm rộ yểm hộ để lấy Bàn Cờ Thiên Địa từ trong ngục giam số 18 ra.

Khánh Trần nhìn sang Khánh Kỵ:

“Lão gia tử còn chuẩn bị gì nữa?”

“Không biết.”

Khánh Kỵ lắc đầu:

“Mọi chuyện đều được giữ bí mật, mỗi bộ phận đều có nhiệm vụ của mình, không ai biết những người khác đang làm gì.”

“Ta hiểu rồi.”

Khánh Trần gật đầu.

Lão gia tử làm thế là để phòng ngừa có người đoán được nhiều chuyện qua hành động của mình, từ đó thay đổi những việc đã xác định.

Chẳng trách hồi Khánh thị nội loạn, đối phương không có động tĩnh gì.

Không phải là lão gia tử không làm gì cả, mà khi ấy còn có việc quan trọng hơn xử lý nội loạn.

Khánh Trần lẩm bẩm:

“Ta vẫn luôn tò mò không biết các ngươi tìm được vợ của Lee Byung Hee kiểu gì đấy, lại còn ngăn cản đối phương sống lại kịp thời, đáng lẽ Lee Byung Hee phải cực kỳ cẩn thận mới đúng.”

Khánh Kỵ nói:

“Lão gia tử vạch ra một khu vực rồi bảo bọn ta đi tìm kiếm, đáng tiếc là nếu bọn ta đến sớm hơn thì chưa biết chừng có thể giết luôn người vợ, để bà lão ấy cướp đi mạng sống của Lee Byung Hee.”

Khi đó, ở bên ngoài khu cấm kỵ số 002, Khánh Chuẩn trở thành thần linh một khắc giết chết Lee Byung Hee và Trần Dư, hai vị bán thần này đều chuẩn bị đường lui cho mình, Lee Byung Hee mang theo Khóa Đồng Tâm, sau khi bị giết hắn sẽ sống lại bằng cách hy sinh mạng sống của vợ mình.

Nhưng hắn thất bại.

Có lẽ ngay cả Lee Byung Hee cũng không ngờ được người vợ mình giấu rất kỹ lại bị Khánh thị tìm ra.