Giọng của Khánh Trần vang lên từ đầu dây bên kia:
“Tình hình thế nào rồi? Có thể kiểm soát được không?”
“Được chứ, mọi người đi hai ngày, tuy mệt nhưng tinh thần tốt hơn nhiều rồi.”
La Vạn Nhai nói ngay:
“Ông chủ, ngươi cứ lo cho người khác đi, không cần để ý đến cho bọn ta.”
Tuy ở đây vừa khổ vừa mệt, nhưng hắn biết cục diện ở Trung Nguyên đang chờ được xử lý, bây giờ mình đưa ra yêu cầu thì chỉ sợ Khánh Trần sẽ kiệt sức vì lo nghĩ.
Vì thế La Vạn Nhai lựa chọn chỉ nói chuyện tốt.
“Có khó khăn gì không?”
Khánh Trần hỏi.
“Có một chút, mọi người đều khá là đói.”
Tiểu Thất ở bên cạnh bỗng lên tiếng, La Vạn Nhai liếc xéo hắn một cái.
Ở đầu dây bên kia, Khánh Trần thoáng chần chờ:
“Cá trong sông không đủ cho các ngươi ăn à?”
“Ý gì cơ?”
La Vạn Nhai ngớ ra, họ ít khi vào hoang dã, cho nên không có kinh nghiệm gì.
Khánh Trần nói:
“Ngươi nhỏ máu vào trong sông là biết...Thành viên của Hội Phụ Huynh còn có thể chết đói trên đường được à. Đừng để mình sống khổ quá, rèn luyện thì rèn luyện, nhưng cũng không cần phải cưỡng ép bản thân tăng mức độ khó khăn.”
La Vạn Nhai:
“?”
Sông suối trong núi rừng rất nguy hiểm, đây là nhận thức chung của mọi người, bởi vì tất cả loài cá trong sông đều vô cùng hung dữ.
Nhưng hiện tại sự hung dữ ấy lại là tin mừng cho Hội Phụ Huynh.
La Vạn Nhai dẫn nhóm Tiểu Thất đi đến một con sông, dứt khoát cắt lòng bàn tay để máu rơi vào trong dòng nước.
Máu của siêu phàm giả cấp B có sức hấp dẫn khó cưỡng đối với các sinh vật dưới sông.
Chỉ trong 3 giây ngắn ngủi, nước sông như sôi trào, tất cả loài cá nhảy lên khỏi mặt nước như muốn ăn thịt La Vạn Nhai đang đứng ở bờ sông.
“Mau, mau, mau, bắt hết cá lại, để cao thủ cấp C bắt cá!”
La Vạn Nhai kích động hét to:
“CMN, trong sông biết bao nhiêu là cá, là lương thực dự trữ cho chúng ta cả đấy!”
Bởi vì sông quá nguy hiểm nên nghề đánh bắt cá ở Liên Bang mãi không phát triển, cá sinh sôi nảy nở mạnh mà cũng không có ai ăn.
Còn bây giờ, những loài cá này đều trở thành món ăn mỹ vị nhất.
Cá tuy nguy hiểm, nhưng tốc độ của chúng làm sao có thể nhanh hơn cao thủ cấp C?
Có Người Nhà chẳng biết đã đói bụng bao lâu, vừa bắt được cá là muốn ăn sông luôn.
La Vạn Nhai dặn:
“Không thể ăn sống, cá sông có nhiều ký sinh trùng lắm.”
“Nhưng chúng ta không thể nhóm lửa được.”
Tiểu Thất nói:
“Sẽ bị phát hiện.”
“Nếu ông chủ ở đây thì sẽ làm thế nào...Tìm sơn động, làm cá xông khói.”
“Vài người đi báo tình hình trong sông cho các đội ngũ khác, nhân lúc khí cầu máy của Lý thị vừa mới tuần tra qua đây, toàn thể đi bắt cá, gom hết lại xông khói!”
Hội Phụ Huynh đột nhiên dừng lại.
Tất cả tụ tập ở bờ sông bắt cá như điên.
Mà cá trong sông thi nhau đưa đến tận nơi, đây không phải cá, mà là phúc báo của mọi người?
Đến ngày hôm sau, dưới sông không còn động tĩnh gì nữa.
Dòng sông vốn rất nguy hiểm bây giờ lại an toàn đến mức có thể tắm rửa, giặt quần áo, dù sao đang là mùa hè, quần áo cũng nhanh khô.
Cả khu rừng đâu đâu cũng thấy những con cá đã được mổ sạch sẽ, đang treo trên cành cây phơi nắng.
Trước tiên sấy khô, sau đó xông khói lần lượt trong 36 tiếng đồng hồ là có thể ăn trực tiếp.
320 ngàn Người Nhà đi đến đâu là cá trong lưu vực sông ở đó bị ăn hết sạch!
Tiểu Thất nhìn cá khô đằng sau:
“Thật là, vốn dĩ ta định rèn luyện ý chí của mình cơ, ông chủ lên tiếng một phát làm kế hoạch của ta đổ bể luôn.”
La Vạn Nhai bật cười vỗ vai Tiểu Thất:
“Đừng nói sớm như thế làm gì, đi bộ 7000 km đừng núi không đơn giản như ngươi nghĩ, nó không chỉ khảo nghiệm cơ thể mà còn thử thách ý chí. Dù là cấp B cũng chưa chắc đã chịu nổi đâu.”
“Nhưng những tiền bối trước kia đều chịu đựng được.”
Hội Phụ Huynh tiếp tục lên đường, gặp núi trèo núi, gặp sông qua sông, những nơi họ đi qua không có lấy một ngọn cỏ.
Trên đường núi, Tiểu Thất hỏi:
“Này, ông lão ấy lợi hại đến thế, chắc là còn có chuẩn bị đường lui khác nữa nhỉ?”
“Không biết, chắc vậy, nhưng không biết giấu ở đâu.”
La Vạn Nhai trả lời:
“Chắc chắn bây giờ ông cụ đang bận rộn lên kế hoạch cho mọi thứ.”
Hiện nay.
Trong trang viên Ngân Hạnh ở thành phố số 5.
Lý Khả Nhu mặc âu phục màu trắng đi giày cao gót, ôm một chiếc màn hình tinh thể lỏng bước vào văn phòng, nàng mở mật thược chi môn ở đây, một sợi dây nối từ phía bên kia của mật thược chi môn đến một khoang giả lập.
Nàng đi đến chỗ khoang giả lập, gõ lên mép khoang:
“Lão gia tử, bên E1333 đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Lão gia tử ngồi dậy:
“Hoàn thành rồi à? Bảo bên E1001 đẩy nhanh tiến độ.”
Lý Khả Nhu gật đầu:
“Rõ, đúng rồi, ở đây còn có một bài hướng dẫn phá đảo, là manh mối để phá đảo phó bản 17, nhưng bản thân người đăng bài chưa phá đảo được.”
“Được, để ta xem nào.”
Lão gia tử cầm màn hình tinh thể lỏng, nhìn hết sức chăm chú.