Ban ngày mọi người dừng lại nghỉ ngơi dưới bóng cây, đôi khi có tiếng nức nở chợt vang lên giữa đám đông, vốn dĩ chỉ có một người khóc, ngay sau đó là một đám người cùng nhau khóc.
Tỉnh thì khóc, khóc mệt rồi thì lại ngủ.
Không biết đến bao giờ chuỗi ngày này mới kết thúc.
La Vạn Nhai dựa vào thân cây, yên lặng nhìn ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt mình:
“Tiểu Thất, trước kia ngươi làm cái gì?”
“Dân thất nghiệp thôi.”
Tiểu Thất ngồi bên cạnh nhai cỏ, cười nói:
“Ngày ngày nhảy disco, vô ưu vô lo.”
“Trước khi xuyên không ta là một tên du côn, chuyện gì cũng từng làm hết cả rồi, năm xưa vượt biên sang Nhật Bản, trốn trong khoang thuyền của Đầu Rắn, vừa đến giờ cơm là Đầu Rắn mở kho chứa hàng ra đổ cả nồi cháo lên mặt đất, sau đó tất cả dân nhập cư trái phép tranh nhau cướp cháo để ăn.”
La Vạn Nhai hồi tưởng, nói:
“Vì chút cháo ấy mà mọi người đánh nhau vỡ đầu chảy máu, người thắng còn phải dùng tay vóc cháo từ trên sàn lên ăn.”
…
La Vạn Nhai:
“Khi ấy khổ lắm, ta ở trong kho hàng thề rằng khi nào làm nên thành tựu sẽ giết chết tên Đầu Rắn ấy trước tiên, nhưng về sau ta còn chưa làm được gì thì Đầu Rắn đã bị đâm chết rồi...”
Hắn nói tiếp:
“Nhưng nỗi khổ khi ấy là nỗi khổ vô nghĩa, còn bây giờ tuy khổ hơn xưa nhiều lắm, nhưng ta lại cảm thấy có ý nghĩa.”
“Nếu ngươi đói thì ăn cỏ đi, đừng lảm nhảm nữa.”
Tiểu Thất dở khóc dở cười.
La Vạn Nhai:
“...”
Nhưng đột nhiên, Người Nhà chịu trách nhiệm điều tra phía trước chạy lại:
“Lão La, lão La!”
La Vạn Nhai đứng bật dậy:
“Sao thế? Có tình hình quân địch rồi à?”
“A, không phải, đằng trước có người đang chờ chúng ta!”
Người Nhà nói:
“Hơn nữa hắn nói hắn chờ chúng ta mấy tháng liền rồi!”
La Vạn Nhai và Tiểu Thất nhìn nhau, cả hai đều mờ mịt.
Sao lại gặp phải kẻ lừa đảo thế này? Từ mấy tháng trước đã biết đội ngũ của Hội Phụ Huynh sẽ bị buộc phải sơ tán, sau đó đi qua nơi này?
Ngay cả họ cũng không ngờ được, ai lại có thể đoán trước được chứ.
“Người nọ đâu?”
Tiểu Thất hỏi.
“Đã bị khống chế.”
Người Nhà trả lời:
“Hình như là người thường, mấy người bọn ta đè hắn xuống đất, nhưng hắn nói muốn gặp La Vạn Nhai.”
“Hả?”
La Vạn Nhai nhíu mày, bẫy rập gì đây?
Hắn bước nhanh đến đó, đi khoảng ba cây số thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên bị vài Người Nhà đè trên mặt đất.
Đối phương không giãy giụa mà chỉ im lặng chờ đợi.
“Ngươi là ai?”
La Vạn Nhai ngồi xổm xuống hỏi người nọ.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên:
“Đội quân ảnh tử, số hiệu E1333.”
“Nói bậy.”
La Vạn Nhai cười nhạt:
“Ta biết hết thành viên của đội quân ảnh tử, ta chưa từng thấy ngươi.”
Nếu là người của đội quân ảnh tử thì đối phương đã đến tìm Khánh Trần chào hỏi từ lâu rồi, sao có thể bỏ sót được?
Người nọ cười nói:
“Ta không thuộc đội quân ảnh tử thế hệ này, mà là thế hệ trước.”
La Vạn Nhai và Tiểu Thất nghệt ra, thế hệ này với thế hệ trước gì cơ, đội quân ảnh tử không phải chỉ có thế hệ này thôi ư?
“Khoan đã.”
La Vạn Nhai chợt nghĩ đến cái gì:
“Ngươi là người của lão gia tử.”
Mọi người thầm cả kinh, không ngờ Khánh thị lại có hai đội quân ảnh tử cũ, sau khi Khánh Tầm trở thành gia chủ thì dần dần khuất khỏi tầm mắt của mọi người, nhiều người cho rằng họ bị chia tách xếp vào các đội quân khác, nhưng đó chẳng qua là một phần mà thôi.
Lão gia tử vẫn còn giữ lại một bộ phận nhỏ những người trung thành nhất, không một ai hay biết đến sự tồn tại của họ.
“Ngươi có gì để chứng minh?”
La Vạn Nhai hỏi.
“Không cần chứng minh, ta ở đây không phải để hại các ngươi.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười:
“Bốn tháng trước đơn vị của ta nhận được mệnh lệnh vận chuyển vật tư đến ven dãy núi Tây Nam, bắt đầu từ khi đó bọn ta đã chờ ở đây rồi.”
“Hả?”
La Vạn Nhai sửng sốt:
“Mọi người thả hắn ra, ngươi nói vật tư là những cái gì?”
Người đàn ông trung niên xoay cổ tay và cổ, cười nói:
“Đi với ta thì sẽ biết.”
Nói rồi hắn dẫn nhóm của La Vạn Nhai đi tiếp về phía trước, đi được khoảng một cây số thì những chiếc rương được phủ bạt che mưa màu xanh sẫm xếp thành từng dãy trong khe núi khuất tầm mắt đằng trước.
La Vạn Nhai xông lên mở rương ra, bên trong là những hộp vitamin, thuốc kháng sinh, vải phin ngụy trang, chỉ có một phần nhỏ là bánh protein, bánh quy nén.
Số thức ăn này chia đều cho hơn 300 nghìn người thì vẫn chẳng khác nào như muối bỏ bể, chưa đủ nhét kẽ răng...
Người nọ cười:
“Đừng bày ra vẻ thất vọng nhanh như thế chế, lúc bọn ta nhận được mệnh lệnh cũng đã rất cấp bách rồi, muốn lặng lẽ tìm được số vật tư này trong vòng bốn tháng, rồi lại lặng lẽ vận chuyển, khiêng chúng đến đây bằng sức người trong điều kiện không có thiết bị máy móc cũng phải không việc dễ dàng.”