Họ chỉ có thể đi chân trần trên đường núi gập ghềnh, bàn chân giẫm phải cành khô và lá thông nên nát bét, song vẫn không thể dừng lại.
Trên đường đi, có những Người Nhà khéo tay bắt đầu bện giày cỏ cho mọi người, nhưng người đi giày mới hiểu được, người hiện đại dù đi giày bện bằng cỏ cũng sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng, mắt cá chân bị mài toét ra, giày cỏ dần dần chuyển sang màu đỏ, rồi khô cạn thành màu đen.
Những người bện giày cỏ đôi tay cũng chẳng còn lành lặn, nhưng những người phụ nữ vẫn kiên trì, có người khuyên họ đừng bện giày nữa, họ sẽ cười nói:
“Tay tướp máu cũng không ảnh hưởng đến việc di chuyển, nhưng chân mọi người bị thương thì không thể đi tiếp được nữa.”
Có vài người bắt đầu bỏ chạy, quãng đường núi dài hơn 300 cây số đã phá hủy tín ngưỡng của rất nhiều Người Nhà, 381241 người giảm đi còn 324109 người.
320 thành viên cốt cán bao gồm Tiểu Thất và La Vạn Nhai lẫn vào đám đông, sau khi thoát khỏi phép thuật hắc ám ngày đầu tiên họ lại lặng lẽ trở lại đội ngũ và đi theo đoàn người.
Khi 320 người họ quyết định trở lại, nhiều người không đồng ý, bởi vì không ai dám chắc liệu Người Hành Quyết có đột chạy đến gần chỗ họ sử dụng phép thuật hắc ám hay không.
Tránh được lần đầu tiên chưa chắc có thể tránh được lần thứ hai.
Nhưng La Vạn Nhai nói:
“Cuộc trường chinh này quá gian khổ, trong đội ngũ không có thành viên nòng cốt đóng vai trò dẫn dắt, đội ngũ chúng ta tốn nhiều công sức xây dựng sẽ tan rã nhanh chóng. Đây là căn cơ cuối cùng của chúng ta, không thể để nó sụp đổ.”
Khánh Trần có việc phải làm, mà những người dưới trướng hắn đã có thể cáng đáng mọi việc, họ cũng đang nỗ lực hết mình.
Khi ấy, trong Hắc Diệp Nguyên, có người hỏi:
“Nếu 320 người các ngươi bị phép thuật hắc ám giết chết thật thì sao?”
La Vạn Nhai trả lời:
“Vậy thì đổi 320 người khác trở lại đội ngũ ở đại lục phía Đông, tiếp tục dẫn dắt đội ngũ tiến bước.”
Đây là một hành động mang tính tự sát, từng nhóm thành viên nòng cốt của Hội Phụ Huynh chống đỡ, nhóm này chết thì nhóm khác thế chân, lại chết thì đổi tiếp một nhóm khác.
Cho đến khi họ đưa hơn 300 nghìn người đi đến đích, chờ đợi những con người này được rèn luyện trên đường đi.
La Vạn Nhai cười nói:
“Người khác sẽ chết, vì sao bọn ta không thể chết được? Nếu bọn ta thật sự có thể dùng tính mạng của mình đổi lấy một đội ngũ không còn sợ hãi bất cứ khó khăn nào nữa, âu cũng là chuyện tốt...”
Như Khánh Trần đã nói, Hội Phụ Huynh phát triển quá nhanh, có những người chưa từng trải qua chiến tranh và tai họa, chẳng qua là hâm mộ danh tiếng của tổ chức nên quyết định tham gia, sau quá trình quan sát thì gia nhập Hội Phụ Huynh.
Nhưng vấn đề là, có những lòng quyết tâm sẽ bị phá hủy, và tín ngưỡng của một bộ phận người cũng không hề kiên định.
Đôi khi Khánh Trần sẽ nghĩ, thật ra Hội Phụ Huynh quả thực cần một cuộc tôi luyện, dùng phương thức khảo nghiệm sàng chọn khốc liệt đào thải những người không thể lên chiến trường.
Giống như bỏ phôi thép vào lò nung đỏ, sau đó đập từng nhát búa loại bỏ hết tạp chất, rèn thành đao thép, khi ấy hơn 300 nghìn người này mới hữu dụng.
Thế nhưng điều khó khăn nhất trên đường không chỉ là đường núi gập ghềnh, mà còn cả cơn đói khát.
320 nghìn người là một con số như thế nào? Cho dù họ phân tán trong rừng núi thì cũng khó có thể tìm được thức ăn bằng vào năng lực của mình.
Ngay từ đầu nhiều người còn suy nghĩ rất lạc quan, mình có thể vào rừng bắt thú hoang, đào rau dại, thiên nhiên rộng lớn có được nguồn thức ăn dồi dào, kiểu gì cũng tìm được cái ăn thôi.
Không được thì mọi người gặm vỏ cây.
Nhưng sự thật là số lượng người khổng lồ là một thảm họa với bất kỳ môi trường sinh thái nào.
Họ phát hiện ra, thú hoang bắt được chia cho mỗi người một phần thì mười người nhiều nhất được một miếng, thậm chí 100 người mới được chia một miếng.
Trên đường, chỉ có tối đa 1% thực vật là ăn được.
Những người đi đằng trước đội ngũ còn có thể ăn vỏ cây, những người đi sau chẳng còn vỏ mà gặm.
Cuối cùng, mọi người bắt đầu ăn côn trùng, nhưng di chứng là nôn mửa, tiêu chảy, thậm chí có không ít người sốt cao, sinh mệnh.
Nếu ngươi vào rừng một mình, hơn nữa còn khỏe mạnh, có kinh nghiệm sinh tồn ở nơi hoang dã thì có thể sống sót dễ dàng.
Nhưng nếu ngươi vào rừng cùng với hơn 300 nghìn người nữa thì tất cả mọi người đều khốn khổ.
Hiện nay mật thược chi môn đều dùng để sơ tán Người Nhà, tạm thời không thể lo cho họ được, mọi người đều phải chịu đói.
Thật ra, cho dù có mật thược chi môn thì Hội Phụ Huynh cũng rất khó có thể tập trung vật tư đưa đến đây ngay lập tức trong tình huống thành phố số 10 đã thất thủ như hiện nay.
Đường núi gồ ghề, sự đói khát, bệnh tật, họ sống không giống một người hiện đại chút nào.