Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 277: Trở Về




Nếu Khánh Trần nhìn thấy vị sợi dây chuyền tràn đầy hơi thở hoang dã, sau đó nhìn đồng hồ điện tử trên tay đối phương, sợ rằng sẽ cảm thấy rất không hài hòa...

Nhưng những điều này lại vô cùng bình thường đối với những người Hỏa Đường này.

Thu thập đốt xương vì sùng kính đối với sức mạnh của tiên tổ, cũng là biểu tượng của địa vị trong tộc.

Dùng đồng hồ điện tử, là bởi vì đồng hồ điện tử vô cùng dễ dùng!

Ít nhất thì nó cũng dễ hơn nhiều so với nhìn hướng mặt trời...

Người Hỏa Đường từng gặp một vài chuyện, nên có được sức mạnh đến từ tiên tổ, khiến họ rất tôn thờ đồ đằng và Thần Minh.

*Đọc tới đây các bạn đoán xem người Hỏa Đường có nguồn gốc từ đâu nè? Hãy bình luận cùng thảo luận với nhau nhé!

Nhưng việc này không có nghĩa mọi người sẽ ghét bỏ khoa học kỹ thuật...Dù sao thì tiên tổ cũng không bài xích khoa học kỹ thuật!

Lái xe đi săn hiệu quả hơn đi bộ săn nhiều!

Tất cả những người trên thế giới này, cuối cùng đều sẽ theo chủ nghĩa thực dụng.

Đây thời đại mà mọi người có cả khoa học lẫn truyền thống, tuy nói khác nhưng lại kết hợp chặt chẽ với nhau.

Lúc này, trưởng lão nhìn sang một hướng khác mà cảm thán:

"Đợi thêm hai ngày nữa, nếu không thấy người, chúng ta sẽ rời đi trước khi dùng hết phấn hoa Phong Tuyển Hoa..."

…...

Ở phương xa, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng đã thuận lợi rời khỏi cấm địa.

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn rừng cây u ám phía sau, cảm thấy vô cùng thân thiết.

Thiếu niên nhẹ nhàng nói:

"Ta sẽ còn trở lại."

Chuyến đi đến hoang dã lần này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều kỳ quan, trải qua rất nhiều chuyện.

Giống như một bài hát có ca từ rất đẹp, nó đang không nhừng vang lên trong tâm trí của hắn.

Cũng thay đổi vận mệnh của hắn.

Khánh Trần cảm thấy, tính từ lúc hắn xuyên qua đến giờ, cuộc đời thuộc về chính hắn, mới chính thức bắt đầu.

00:00:00.

Thời gian đếm ngược quay về không.

Trở về!

Đếm ngược đến lúc bóng tối kết thúc, Khánh Trần lẳng lặng đứng trong dải cây xanh.

Bảy ngày trước, hắn đứng ở chỗ này tố cáo Khánh Quốc Trung, sau đó tận mắt nhìn thấy đối phương bị cảnh sát đưa lên xe cảnh sát.

Cơ chế xuyên qua này thật kì diệu.

Lúc này, xe cảnh sát vẫn chưa lái đi.

Khánh Trần yên lặng nhìn chằm chằm vào xe cảnh sát khởi động trong đêm, dần đi xa, thậm chí hắn còn có thể thấy Khánh Quốc Trung đang cúi đầu thấp trong xe, cực kì uể oải.

Quá kì diệu, cùng một sự kiện mà có thể sảng khoái tận hai lần...

Nhưng sau lần tố cáo này, Khánh Trần có muốn tố cáo nữa sẽ hơi khó.

Vì khi đó Khánh Quốc Trung không còn bị tạm giam nữa mà sẽ bị tố tụng hình sự.

Thật ra có một chuyện cực kì quan trọng trong lần tố cáo này: Khánh Trần không chút do dự đồng ý để đối phương chuyển nhượng nhà cửa nên Khánh Quốc Trung đã sang tên xong trong cùng ngày, cũng lấy được mấy trăm nghìn tiền bán nhà.

Điều này có nghĩa, Khánh Quốc Trung có đủ tiền để đánh bạc, đã cấu thành hình phạt theo điều 303 về tội tụ tập đánh bạc, tổ chức ba người trở lên đánh bạc, tổng số tiền đánh bạc gộp lại đạt tới trên năm mươi nghìn, sẽ bị phạt tù có thời hạn ba năm trở xuống, quản chế, tạm giam ngắn hạn...

Cho nên ban đầu, khi hắn nghĩ báo cảnh sát đã đặc biệt nhắc với chị gái tổng đài.

Bây giờ Khánh Trần đã trở thành người du hành thời gian, lại là người thừa kế đời sau của tổ chức Kỵ Sĩ, sớm không để năm mươi nghìn ở trong mắt.

Hiển nhiên mấy chục nghìn này để trên người Khánh Quốc Trung sẽ có thể phát huy tác dụng lớn hơn.

Chỉ là, khi hắn đưa mắt nhìn xe cảnh sát đi xa, Khánh Trần bỗng cảm giác hình như mình cũng không thoải mái lắm.

Không phải hối hận vì đã đưa Khánh Quốc Trung vào tù, mà hắn đột nhiên cảm giác được, dường như cuộc đời của mình đã không cần suy nghĩ về loại chuyện này nữa.

Khánh Trần đã có cuộc đời mới.

Lúc này, máy truyền tin trong túi hắn không ngừng chấn động, Lưu Đức Trụ đang điên cuồng nhắn tin đến:

"Ông chủ, bao giờ ngài về thế!”

"Ông chủ, ngài nhanh chóng trở về quản lý Lâm Tiểu Tiếu đi, nếu không quản lý hắn, có lẽ ta sẽ chết mất!”

Khánh Trần thấy hơi khó hiểu:

"Lâm Tiểu Tiếu muốn giết ngươi? Tại sao hắn muốn giết ngươi?”

Lưu Đức Trụ lo lắng nói:

"Mọi người đã nói ban ngày phối hợp diễn kịch là xong, kết quả đến đêm hắn liền báo thù riêng, mỗi ngày đều khiến ta gặp ác mộng!”

Khánh Trần từng được trải nghiệm ác mộng rồi, hắn biết rõ Lưu Đức Trụ đang phải trải qua cái gì.

Nhưng hắn cũng không thèm để ý, chỉ hỏi chuyện khác:

"Mấy ngày nay trong ngục giam có chuyện gì đặc biệt không? Có người du hành thời gian mới không?”

Lưu Đức Trụ thành thật trả lời:

"Có! Hơn nữa còn là chuyện lớn! Sau khi ngài rời đi, trong vòng 7 ngày liên tục có hơn ba trăm người chuyển từ ngục giam khác đến ngục giam số 18, ai nấy đều cực kì ác độc!”