Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2768: Ông Chủ Đã Đến




“Jindai Kura! Lần sau ngươi còn dám làm như thế nữa thì đời này ta không thèm để ý đến ngươi nữa!”

Jindai Kura há hốc mồm, mèo con dịu dàng ngoan ngoãn sao lại đột nhiên hóa thành cọp cái rồi?!

Sora đi đến trước mặt hắn, bịch một tiếng, nàng đấm một cú lên ngực hắn, làm hắn suýt nữa không thở nổi.

Jindai Kura ngẩng đầu nhìn Unshuu:

“Ngăn lại đi chứ!”

“Đáng đời.”

Unshuu bĩu môi, nói.

Jindai Kura:

“Các ngươi xuống khỏi khí cầu máy bằng cách nào thế?! Ta đã cài đặt hành trình tự động rồi mà, chưa đến thành phố số 5 thì nó sẽ không dừng lại!”

“Unshuu chém cửa.”

Sora nói:

“Bọn ta dùng dù trong khí cầu máy để nhảy xuống đấy.”

Jindai Kura ngập ngừng:

“Lợi hại quá.”

Sora nhìn chằm chằm Jindai Kura:

“Đừng để ta phát hiện ngươi định đi chết một mình nữa!”

“Này, ngươi nói chuyện với ta nhẹ nhàng chút đi chứ, cô gái dịu dàng trước kia đi đâu rồi, sao tự dưng ngươi lại biến thành thế này hả!”

Jindai Kura phàn nàn:

“Jindai Sora dịu dàng ngoan ngoãn đâu mất rồi?”

Sora cười gằn:

“Jindai Kura, ta chịu đựng ngươi quá đủ rồi, rõ ràng trước kia trộm quả tỳ ba toàn là ngươi gây ra động tĩnh lớn nhất, kết quả lần nào cũng đổ cho ta dẫn ngươi đến. Còn cả những người phụ nữ kia tiếp cận ngươi là vì thân phận của ngươi, thế mà ngươi còn cho rằng sức hút của mình quá lớn! Ta cảnh cáo ngươi, về sau ngươi còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt thì ta giết ngươi và mấy cô ả đó!”

Jindai Kura:

“Các nàng ấy có tội tình gì đâu, đừng làm hại những người phụ nữ đó!”

Sora nổi cơn tam bành:

“Ngươi cũng biết là do ngươi đúng không!”

“Ơ hay, ngươi ăn nói cẩn thận cho ta! Ta là đại ca của các ngươi đấy!”

“Sau này không phải!”

Jindai Kura khóc không ra nước mắt, cô bé trước kia luôn theo sau hắn không oán không hối biến mất rồi, giờ lại thay bằng một nàng cọp cái.

Rõ ràng mình lo lắng Sora và Unshuu đi theo mình gặp nguy hiểm nên mới quyết định như thế.

Biết đi đâu đòi lẽ phải đây?!

Đều tại ông chủ! Nếu không phải vì nhiệm vụ ông chủ giao cho thì đâu xảy ra nhiều chuyện thế này!

Trong lúc họ đang nói chuyện, chợt có tia sáng lập lòe ở phía xa, họ quay sang nhìn thì thấy hạm đội Phong Bạo Thành đang lặng lẽ di chuyển trong bóng đêm.

Nhưng đi cùng với nó không chỉ có khí cầu máy, mà còn có cả cứ điểm trên không của Jindai – tàu Yamata.

Jindai Kura cảm thán:

“Ông chủ bảo ta đến phía bắc cướp lấy tòa cứ điểm trên không kia, bây giờ xem ra ta thất trách rồi.”

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Sora hỏi:

“Có đánh không?”

“Dodomeki đã rơi vào ngủ say rồi, phỏng chừng phải mất vài ngày mới khôi phục lại được.”

Jindai Kura suy nghĩ rồi nói:

“Hay là chúng ta chạy trước đi.”

“Hả?”

Sora sửng sốt:

“Không giúp họ đánh nhau à?”

“Ông chủ đã đến rồi, cần gì chúng ta nữa.”

Jindai Kura cười tủm tỉm.

“Nhưng mà hắn chỉ có một tòa cứ điểm trên không, sao đánh thắng được đối phương, người ta cũng có cứ điểm trên không đây, hơn nữa còn có hẳn một hạm đội không quân của đại lục phía Tây!”

“Ai bảo hắn chỉ có một tòa cứ điểm?”

Tàu Chư Thần đã đến, vậy tàu Chư Thiên sẽ còn xa nữa ư?

Jindai Kura thầm tán thưởng, lợi dụng thân phận của Trần Dư, cướp hai cứ điểm trên không của Trần thị liền một lúc, có lẽ đây là hành động vĩ đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử chiến tranh nhân loại.

Ngay sau đó, lại một đám mây đen che phủ mặt đất, một cứ điểm trên không khác của Trần thị nhanh chóng hạ thấp độ cao.

Tàu Chư Thiên và tàu Chư Thần giống như hai dãy núi hùng vĩ sừng sững giữa thủy triều chờ kẻ địch đến.

Hạm đội còn chưa tới mà pháo điện từ chủ lực của hai bên đã khai hỏa, nhằm thẳng vào đối phương.

Hạm đội của Phong Bạo Thành nhanh chóng tiếp cận tàu Chư Thiên trong sự yểm hộ của cứ điểm trên không Jindai, đại lục phía Tây không tiếc bất cứ giá nào, định dùng tàu Yamata để đổi lấy tàu Chư Thiên!

Họ lựa chọn vị trí rất khôn ngoan, luôn trốn sau tàu Thí Thần, không hề tiếc rẻ lấy tàu Yamata để che chắn như bia đỡ đạn, tìm được thời cơ là chui ra tấn công tàu Chư Thiên.

Chỉ sau 10 phút ngắn ngủi, tàu Chư Thiên và tàu Yamata đã mất động lực phi hành, chỉ còn lại trang bị phản trọng lực khiến chúng lơ lửng trên không, trở thành tấm bia ngắm.

Đây là tệ nạn của nội chiến, chưa có một cứ điểm trên không của đại lục phía Tây nào đến nhưng Liên Bang đại lục phía đông đã tổn thất hai cứ điểm!

Tàu Chư Thần của Khánh Trần bắt đầu rút lui, chỉ để lại tàu Chư Thiên chiến đấu một mình trên không.

Hắn không xác định đối phương có còn kế hoạch nào phía sau không, có thể giữ được một tòa cứ điểm trên không còn hơn là lãng phí nó ở đây.

“Nhàm chán, đi thôi.”

Jindai Kura xua tay, lại tiêu sái triệu hồi Thương Long ra lần nữa, mang theo Unshuu, Sora bay hướng Tây Nam, không hề ngoảnh đầu nhìn lại chiến trường sau lưng.

Đếm ngược.

Trở về.