Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2767: Anh Hùng




Đầu tiên, Hội Phụ Huynh chắc chắn có thể rút lui một cách an toàn, thậm chí nhiều người dân cũng có thể rút về Tây Nam.

Thứ hai, Hội Phụ Huynh đã được bổ sung lực lượng, cứ điểm trên không của Trần thị thuộc về Khánh Trần rồi!

Trước kia Khánh Trần cướp vật cấm kỵ, bây giờ cướp cứ điểm trên không, cướp vật cấm kỵ nào có sung sướng bằng cướp cứ điểm?

Nhưng đột nhiên có yêu cầu nối máy đường dài, chỉ huy thấy người liên lạc là căn cứ lục quân bên mình bèn chấp nhận.

Trong màn hình 3D, dáng vẻ già nua của gia chủ hiện lên, ông ta nhìn Trần Dư ngồi ở vị trí chỉ huy rồi mỉm cười nói với mọi người:

“Các ngươi cho răng kia là Trần Dư thật ư?”

Tất cả sĩ quan, binh lính trong cứ điểm trên không đểu sững sờ, đây không phải Trần Dư thì là ai?!

Trong cứ điểm có vài quyền hạn nhất định phải do Trần Dư giải khóa đồng thời bằng mống mắt, dấu hiệu sự sống cùng với giọng nói, thế thì có thể xảy ra vấn đề gì được?

Gia chủ Trần thị cười nói:

“Trần Dư vẫn còn sống, chỉ có điều hắn đã bị ông chủ của Bạch Trú Khánh Trần khống chế bằng Con Rối Giật Dây. Các ngươi có thể quan sát cẩn thận, nếu có ánh sáng thì có thể nhìn thấy được một sợi tơ gần như trong suốt quấn trên cổ tay của Trần Dư và người bên cạnh.”

Các binh sĩ quay đầu lại nhìn theo bản năng, song chỉ huy bỗng gào lên:

“Nói cái khỉ gì đấy, dám vu oan ông chủ à, ta thấy ngươi định dùng tà thuyết mê hoặc người khác hòng thừa cơ cướp lấy quyền lực gia tộc mới đúng! Lúc trước ngươi liên tục loan tin ông chủ chết, bây giờ thấy ông chủ ở đây mà ngươi vẫn còn muốn đặt điều!”

Gia chủ Trần thị:

“?”

Ngươi không thèm nhìn luôn à?

Bỗng nhiên, trong phòng chỉ huy có tiếng người nhỏ giọng nói:

“Hình như đúng là có một sợi tơ thật.”

Viên chỉ huy dứt khoát móc khẩu súng bên hông ra, bóp cò bắn chết binh sĩ vừa lên tiếng:

“Ai còn dám nghi ngờ thân phận của ông chủ đều sẽ rơi vào kết cục này!”

Gia chủ Trần thị:

“?”

Lại có một tên lính nữa đứng ra, điệu cười giống hệt gia chủ Trần thị:

“Lẽ nào ngươi không nhìn xem à, sợi tơ ở ngay đó đấy.”

Pằng.

Viên chỉ huy lại nã một phát súng bắn chết binh sĩ này:

“Kéo thi thể của họ ra ngoài cho ta!”

Gia chủ Trần thị:

“?”

Viên chỉ huy dằn lại nỗi sợ hãi trong lòng và quay đầu nhìn Trần Dư, thì thấy Trần Dư và tùy tùng bên cạnh hắn đang nhếch miệng cười với mình.

Hiện tại chỉ huy đang thầm mắng gia chủ Trần thị xối xả.

Trước đó họ không nghĩ nhiều, dù sao Thanh Ngưu, quét mống mắt, kiểm tra dấu hiệu sự sống đều được ăn khớp, không ai ngờ được vị bán thần này sẽ bị người khác khống chế.

Nhưng bây giờ gia chủ Trần thị lên tiếng, hắn cũng cảm thấy không thích hợp.

Hành vi thói quen bất đồng, một vài thói quen khi nói chuyện cũng khác trước.

Vấn đề là ngươi muốn vạch trần hắn thì làm sớm hơn ấy.

Ngươi đợi đến khi Khánh Trần đã vào rồi mới nói.

Giờ ngươi nói cho đã, còn bọn ta thì phải làm sao?

Thế chẳng phải là hại chết người ta à?!

Gom toàn bộ nhân viên chiến đấu của cứ điểm trên không lại có đủ cho đối phương đánh một tay à? Khánh Trần khống chế được Trần Dư đã là bán thần Kỵ Sĩ rồi đấy!

Viên chỉ huy ngắt kết nối, rồi quay đầu lại nói với Trần Dư:

“Ông chủ, bọn ta tuyệt đối sẽ không tin lời nói bậy của hắn!”

“Vậy thì được.”

Trần Dư cười nói:

“Thông báo cho tất cả các nhân viên Trần thị, nói cho họ biết ta còn sống, mà gia chủ Trần thị trong thời điểm quân địch xâm lược lại không màng lợi ích của dân tộc, lợi ích của quốc gia, vọng tưởng khơi mào nội chiến Liên Bang, tạo cơ hội cho kẻ thù bên ngoài. Bây giờ ta chính thức cảnh cáo hắn, mau chóng từ chức gia chủ.”

Viên chỉ huy vội gật đầu:

“Vâng, vâng, ta đi thông báo ngay.”

Thật ra, không phải tất cả mọi người trong Trần thị đều muốn nội chiến, vài ngày trước, khi Trần thị bỗng có ý định phát động chiến tranh với thành phố số 10 và Khánh thị ở Tây Nam, quân đội đã xuất hiện những luồng ý kiến trái chiều.

Chẳng qua phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, khi Trần Dư không có mặt, gia chủ ra lệnh cho quân đội, họ cũng chỉ có thể chấp hành.

Dù là phe phái Trần Dư trên cứ điểm trên không cũng lựa chọn tạm thời quan sát tình hình.

Nếu Trần Dư thật sự chết rồi thì họ cũng đành phải nghe lệnh gia chủ.

Tình huống thế nào, tóm lại Trần Dư về rồi, hơn nữa không cần nổ súng với người nhà.

Tốt quá rồi.

Tàu Chư Thần bắt đầu dọn dẹp chiến trường, Jindai Kura cũng đáp xuống cạnh hạm soái Bạch Ngân Thành, nhìn binh sĩ Trần thị vận chuyển thi thể từ bên trong ra.

Hắn đút hai tay vào ống tay áo và chờ đợi, như sinh viên chờ khoai nướng ở lề đường.

Kết quả lại làm hắn thất vọng, lúc khí cầu máy rơi xuống đã phát nổ, tất cả thi thể bên trong đều bị đốt trọi, không có niềm vui bất ngờ nào dành cho hắn cả.

Nhưng hắn cũng biết trong tình huống ấy có thể cứu chính mình đã là tốt lắm rồi, chắc chắn Khánh Trần không có thời gian giải quyết trận chiến cẩn thận.

Đột nhiên có mấy bóng người chạy lại gần, Sora và Unshuu đang lao như bay về phía này, Sora còn vừa chạy vừa mắng to:

“Jindai Kura, ngươi lăn qua đây cho ta!”

“Jindai Kura! Ngươi thích làm anh hùng lắm đúng không!”