Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2750: Chỉ Là Tạm Thời




Người trung niên kia nói nhỏ:

“Ai mà biết được các ngươi có trở về hay không? Lúc trước các ngươi đã tuyên truyền tình cảnh bên Tây đại lục là như nào rồi, chờ khi họ tới, đến lúc đó tất cả chúng ta đều trở thành nô lệ!"

Thành viên Hội Phụ Huynh vẫn kiên nhẫn giải thích:

“Nhưng hiện giờ tin tức về thân phận của chúng ta bất cứ khi nào cũng có thể bị tiết lộ, với lại khu vực Trung Nguyên có thành phố Trần và Jindai kết hợp phòng ngự, chúng ta nhất định phải lùi về khu vực Tây Nam thành lập phòng tuyến mới, tập trung tất cả lực lượng lại. Nếu bây giờ đánh trận, tiêu hao hết toàn bộ sinh lực, vậy tiếp theo không còn gì để đánh nữa cả."

Người trung niên kia lớn tiếng hô:

“Rõ ràng là các ngươi đang chạy trốn! Không cần phải giải thích nhiều như vậy! Nếu hôm nay các ngươi rời đi, vậy các ngươi chính là đào binh!"

Sự thật đã chứng minh cảm xúc của dân chúng không thể nào đoán trước được, ngày hôm nay họ ủng hộ ngươi, nhưng ngày mai có thể sẽ chửi rủa ngươi.

Trong hàng ngũ thành viên Hội Phụ Huynh dài dằng dặc, có nhiều Người Nhà siết chặt nắm đấm. Họ chiến đấu lâu như vậy, lúc đánh đại dịch chuột không hề trốn chạy, lúc đán Kashima không trốn chạy, hiện giờ vì chiến lược mà bị người ta nói là đào binh.

Điều này khiến họ không thể chịu đựng được.

Có người cầm điện thoại di động lên, xin ở lại chiến đấu trong nhóm Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái:

“Hãy để chúng ta ở lại đây, chúng ta nguyện chết trận ở nơi này, chúng ta không muốn rời đi!"

"Khai chiến đi!"

"Chúng ta muốn chiến đấu!"

Nhưng cũng chính vào lúc này, một thông báo được gửi tới mọi người:

“Chào buổi tối mọi người, ta hiểu được tâm trạng của mọi người, bị coi như là đào binh cũng không phải chuyện vui vẻ gì cả. Nhưng một người trưởng thành không nên lựa chọn dễ dàng chịu chết vì lý tưởng mà nên chọn cách chịu nhục vì thành công trong tương lai."

"Cái chết rất nhẹ nhõm, không ai trong chúng ta sợ chết cả, hoặc là dù chúng ta có sợ nhưng vẫn có thể thản nhiên tiếp nhận."

"Sống sót vì mọi người mới là một con đường khó khăn chông gai hơn."

"Ta cũng nghe được những lời mắng chửi mà các ngươi phải nghe, ta cũng đồng cảm với các ngươi. Hôm nay chúng ta rời đi không phải là không trở về nữa mà là vì thắng lợi sắp đạt được. Những người dân ở lại có thể sẽ chịu khổ nạn, nhưng nếu thành công, nỗi khổ này sẽ rất ngắn ngủi. Còn nếu thất bại, nỗi khổ này sẽ kéo dài vĩnh viễn."

"Bị hiểu lầm, bị chỉ trích, bị chửi rủa đều là những thứ chúng ta phải chịu đựng sau này."

"Tiếp tục rút lui đi."

Đây là chiến lược chính của Hội Phụ Huynh bây giờ, mọi người đều chỉ muốn vứt bỏ tính mạng, bộc phát hết máu nóng trong người, chết ở thành phố số 10, trở thành một vị anh hùng.

Nhưng sau khi trở thành anh hùng thì sao chứ? Đông đại lục vẫn sẽ rơi vào tay giặc.

Dù hiện giờ có rất nhiều người không thể hiểu nổi, dù hiện giờ họ giống như chạy trốn, giống như một đám hèn nhát sợ chiến tranh, nhưng họ vẫn còn hi vọng.

Các thành viên Hội Phụ Huynh không tranh cãi thêm nữa, tất cả giao cho thành viên tổ tuyên truyền nội bộ của Hội Phụ Huynh đáp lại, họ tiếp tục lần lượt tiến vào cánh cửa bí mật.

Xung quanh là tiếng chửi rủa ầm ĩ của dân chúng.

Nhất và Linh đứng dưới đường lặng lẽ quan sát, Linh cười nói:

“Lực khống chế của Khánh Trần với Hội Phụ Huynh đúng là không ai sánh nổi. Thực lực cá nhân và chiến tích huy hoàng của hắn sẽ khiến toàn bộ Hội Phụ Huynh sinh ra cảm xúc sùng bái cá nhân đối với hắn. Tạm thời hắn chưa từng thua trận, chỉ khi nào lực cản trở nên nhiều hơn thì trong nội bộ mới sẽ xuất hiện nhiều tiếng nói ngờ vực."

Nhất đáp lại:

“Hắn từng chiến thắng, cũng từng gặp khó khăn, nhưng đều chỉ là tạm thời mà thôi."

"Hiện giờ hắn tự tay vứt bỏ lòng dân ở thành phố số 10 mà hắn vất vả lắm mới gây dựng được, sự quyết đoán này đúng là khiến người khác phải kính nể." Linh vừa cười vừa nói:

"Rất nhiều người vì hư danh mà cố gắng, mà trả giá, cảm giác tồn tại làm động lực cho hành vi của họ chứ không phải là quyết định nhờ lý trí."

Nhất đột nhiên nói:

“Có lẽ lòng dân cũng không dễ dàng bị vứt bỏ thì sao?"

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy một người lớn tuổi cầm dép lê lao ra phía bên ngoài, sau khi đối phương vượt qua cản trở đi tới phía trước người trung niên kia, liên tục gõ dép vào phía sau đầu của đối phương:

“Nếu không có Hội Phụ Huynh thì cha ngươi sớm đã chết ở trong đại dịch chuột rồi, lúc trước đại dịch chuột người ta cũng không sợ, ngươi cho rằng bây giờ họ sợ hay sao? Khi đó an toàn hay sao hả? Mau mau cút về trong nhà cho ta, bớt ra bên ngoài khiến ta phải xấu hổ, mất mặt đi. Không làm việc cho thật tốt, suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng, hiện giờ còn chạy ra ngoài quấy rối, muốn làm phản hả?"