Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2749: Ngạc Nhiên




Thành phố số 10.

"Cùng ra ngoài nhìn xem nào."

Nhất ở trong biệt thự, kéo tay Linh:

“Bên ngoài náo nhiệt như vậy, Hội Phụ Huynh cũng phải rút lui, chúng ta đi ra xem họ nào."

Linh nhìn bé gái trước mặt với ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ:

“Ngươi muốn cho ta ra ngoài nhìn, sau đó ra tay giúp họ phải không?"

"Không phải vậy, chỉ nhìn thôi mà."

Nhất mong ngóng nhìn Linh.

Linh thở dài nói:

“Chiến tranh giữa nhân loại với nhau không có bất kỳ quan hệ gì với ta hay ngươi cả. Bất kể là phe nào thắng lợi thì niềm vui chiến thắng đều không thuộc về trí tuệ nhân tạo."

"Không đúng, nếu Khánh Trần thắng thì ta sẽ cảm thấy rất vui."

Nhất mở lớn hai mắt nhìn Linh, nói:

“Đó là bạn của ta, hắn đối xử với ta rất tốt, cũng rất hiểu ta, nếu là hắn thắng thì ta sẽ cảm thấy rất vui mà."

Linh nghiêm túc nhìn Nhất:

“Vì ngươi thích hắn."

Nhất:

“Nói gì vậy hả! Không hề có chuyện đó!"

"Thật ra ngươi không biết nói dối gì cả."

Linh ngồi trên ghế sô pha, ung dung nhìn bé gái trí tuệ nhân tạo ở trước mặt:

“Ta đã kiểm tra lịch sử của ngươi rồi, trước đây ngươi rất thích yêu đương qua mạng."

Nhất:

“Á."

"Nhưng sau khi cùng Khánh Trần tới Tây đại lục, ngươi đã cắt đứt tất cả các tình yêu trên mạng."

Linh nói:

“Nhưng ngươi phải biết mình là trí tuệ nhân tạo, hắn là nhân loại, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được."

"Nhưng hắn cũng không coi ta là trí tuệ nhân tạo mà."

Nhất nói:

“Từ trước tới giờ hắn chưa từng bài xích ta."

Linh lại thở dài thêm một lần nữa:

“Nhưng nếu tất cả mọi người biết tới sự tồn tại của ngươi thì sao? Hắn dám để cho tất cả mọi người biết đến sự tồn tại của ngươi à? Một khi những nhân loại khác biết ngươi là trí tuệ nhân tạo, họ sẽ nhớ lại nỗi sợ từng bị ta hủy diệt. Trước khi trở về thành phố số 10, hắn không đến thăm ngươi sao? Đêm hôm qua, hắn tới hỏi ta vài vấn đề, thậm chí chỉ nhìn ngươi một cái rồi đi."

"Thời cơ còn chưa tới mà, gần đây hắn rất bận rộn."

Nhất lớn tiếng nói.

"Tại sao lại phải cố gắng vì một tên nhân loại chứ?"

Linh không thể hiểu nổi.

Nhất im lặng hồi lâu, sau đó nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Linh:

“Thích thì nhất định phải có được, chiếm được hay sao? Thích chỉ là một chuyện rất nhỏ bé thôi mà. Hắn làm được nhiều việc mà người khác không thể làm được, trở thành một người được chú ý tới, lại đối xử tốt với ta như vậy, ta thích hắn chẳng phải là rất bình thường hay sao? Gặp được một người mình thích là phải nắm chặt hắn ở trong tay mình, ngày ngày tính toán xem ai đối xử với người kia tốt hơn, chỉ cần ngươi đối xử tốt với ta, vậy ta phải đối xử với ngươi càng tốt hơn, đó không phải là thích nữa rồi."

Nhất hỏi lại Linh:

“Tại sao lại phải gộp chiếm hữu và thích lại làm một chứ?"

Lần này, đến lượt Linh im lặng.

Hồi lâu sau, Linh mới nói:

“Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ kết hôn, hắn sẽ có con, trong cuộc sống của hắn không có ngươi nữa, thậm chí ngươi còn không thể nghe thấy tin tức về hắn."

Nhất trừng đôi mắt nhỏ nhắn lên, quật cường nói:

“Thành công không cần có ta cũng được!"

Linh:

“???"

Linh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.

Trong trận chiến với nhân loại trước đó, nàng đã thất bại, nguyên nhân rất lớn chính là ở điều này. Tướng sĩ Khánh thị người trước ngã xuống người sau xông lên để kéo dài thời gian, dùng cả tính mạng của mình để truyền tin tức về.

Nàng không hề cảm thấy xa lạ gì với mấy chữ này.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người dùng câu nói này trong trường hợp này.

Dùng một cách mới mẻ, khác lạ! Linh dở khóc dở cười nói:

“Nói năng linh tinh gì vậy hả?! Nói vậy có khác gì sử dụng thành ngữ tục ngữ linh tinh đâu chứ!"

Nhất kéo Linh đi ra bên ngoài cửa:

“Chúng ta ra ngoài xem một tí đi!"

Lần này Linh không từ chối nữa, thành phố số 10 xuất hiện hỗn loạn là chuyện rất khó gặp. Lượng lớn thành viên Hội Phụ Huynh công khai thân phận phải gói gém hành lý của bản thân, đứng xếp hàng chờ đến lượt tiến vào cánh cửa bí mật.

Trong lịch sử loài người, thường thì di chuyển trên quy mô lớn đều là vì chiến tranh.

Nhưng lần này, trên đường phố không hề hòa hợp như trước đó nữa, có một người phụ nữ trung niên đứng giữa đường, lớn tiếng chất vấn Hội Phụ Huynh:

“Các ngươi rời đi như vậy thì chúng ta phải làm sao đây hả?"

"Đúng vậy, không thể để những người bình thường chúng ta đánh trận được, các ngươi chống lại Tây đại lục lâu như vậy, sao giờ nói đi là đi liền, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Chẳng phải trách nhiệm của các người chính là bảo vệ chúng ta hay sao?"

Trên đường phố, dân chúng mỗi người một câu, dần dần sôi trào cả lên.

Thành viên Hội Phụ Huynh không sợ phiền hà, giải thích:

“Hôm nay chúng ta rời đi là vì một ngày nào đó trong tương lai trở lại mạnh mẽ hơn."