Ban đêm ngày thứ tư xuyên qua, quân đội Trần thị bắt đầu bí mật điều động, hậu cần và vật tư tiếp tế cùng được vận chuyển về mỗi căn cứ quân sự, xe phóng đạn đạo tầm xa cũng lái vào vùng hoang dã.
Bên trong căn cứ không quân Trần thị, hai cứ điểm không trung đồng thời bay lên độ cao mười hai ngàn mét. Hết thảy máy bay do thám mà chúng chở cũng phân tán ra ngoài.
Dưới sự điều khiển của Khôi Lỗi sư, cỗ máy chiến tranh đã tích trữ sức lực thật lâu là Trần thị cũng khởi động.
...
Đại lục phía tây, trung tâm vương thành.
Trong ngục giam bí mật phía dưới hoàng cung, một thanh niên đang gọt táo, vỏ táo tạo thành một sợi dây dài, mỏng nhưng không đứt.
Người trẻ tuổi đang ca hát thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Nhà tù được xây dựng bằng hợp kim bị một khối thủy tinh trong suốt lớn chia cắt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn thấy ở cuối hành lang, công tước Phong Bạo cao to đang chậm rãi bước đến.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Người trẻ tuổi ngẩng đầu cười, cắn vào trái táo đã gọt xong.
Công tước Phong Bạo nói:
“Dựa theo ước định, quân đội tiền tuyến của thành phố Bạch Ngân đã đến đại lục phía đông, họ sẽ dừng lại một ngày ở đảo Trung Kế số 1 để tiếp tế, trong vòng 3 ngày sẽ đến Liên bang ở đại lục phía đông. Quân đội của thành phố Phong Bạo cũng xuất phát sau năm ngày. Ngươi nên đưa danh sách còn lại của Hội Phụ Huynh cho ta, lần này sẽ có Tài Quyết giả đi theo quân đội.”
Lúc trước quân đội thành phố Bạch Ngân bị Hà Kim Thu diệt sạch vẫn chưa chết hết, thật ra còn nhiều binh linh ở trong căn cứ tiền tiêu bên ngoài rừng cấm kỵ. Bây giờ vương quốc Roosevelt gọi họ về, lão Thập bị đoạt xác thì làm công tước Bạch Ngân đời tiếp theo, điều khiển quân đội trở thành quân tiên phong khi đông chinh của đế quốc.
Người trẻ tuổi gật đầu:
“Đợi những Khôi Lỗi khác nhìn thấy quân đội của các ngươi ở đại lục phía đông thì sẽ gọi đến đây ngay, đến lúc đó ta chỉ cần bốn tiếng là viết xong.”
“Danh sách ngươi cho ta trước đó có vấn đề, có Khôi Lỗi liên hệ chúng ta nói, thành viên của Hội Phụ Huynh vẫn chưa chết.”
Công tước Phong Bạo nói.
“Không thể nào.”
Người trẻ tuổi cười híp mắt nói:
“Nhất định là do hành động của các ngươi xuất hiện vấn đề, đừng đổ lỗi cho ta.”
Sắc mặt của công tước Phong Bạo âm u. Hôm qua hắn cũng vừa biết lúc trước thuyền Phong Bạo dừng lại trên bầu trời rừng cấm kỵ, tốn một ngày một đêm và vô số vật liệu Hắc Ma pháp, kết quả chẳng nguyền rủa được gì.
Những người bị nguyền rủa kia lúc này đang nhảy nhót tưng bừng trong liên bang ở đại lục phía đông!
Công tước Phong Bạo không khỏi trầm tư. Lúc đó hết vật liệu Hắc Ma pháp này đến vật liệu Hắc Ma pháp khác hóa thành tro tàn đã chứng minh rằng nguyền rủa có hiệu lực, thế nhưng vấn đề là tại sao những người kia lại không chết?
Chỉ có hai cách giải thích, một là tin tức mà Khôi Lỗi sư cho hắn không đủ: Tên thật, ngày sinh, chỉ đúng cái trước thì mặc dù nguyền rủa vẫn có hiệu lực nhưng uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Một cách giải thích khác là Hắc Diệp Nguyên có sự che chở đặc biệt.
Nếu là do cái thứ hai thì lúc này Hội Phụ Huynh trong liên bang ở đại lục phía đông không hề đề phòng, quân tiên phong của thành phố Phong Bạo hắn chỉ cần đến đại lục phía đông là có thể triển khai một đợt nguyền rủa nữa, đến lúc đó tinh nhuệ của Hội Phụ Huynh sẽ giảm cực nhiều.
Người trẻ tuổi trong nhà tù cười nói:
“Tin tức mà ta đưa cho ngươi tuyệt đối chính xác. Các ngươi phải tìm nguyên nhân từ bản thân mới được.”
“Có ngày sinh của Joker không?”
Công tước Phong Bạo hỏi.
“Không có, ngày sinh ở thế giới bên ngoài của hắn là giả.”
Người trẻ tuổi chuyển đề tài, cười híp mắt nói:
“Nhưng mà...ta lấy được một cái răng sữa của hắn, lúc năm tuổi.”
Công tước Phong Bạo khẽ nhíu mày:
“Ngươi lại có thể lấy được thứ này.”
Người trẻ tuổi cười nói:
“Tìm được trong nhà mẹ hắn. Ta cũng không ngờ đối phương sẽ để lại đến bâu giờ. Lẽ ra người mẹ tuyệt tình của hắn không nên giữ lại thứ này...”
“Có khi nào là răng sữa của đứa con trai thứ hai của người phụ nữ kia không?”
Dường như công tước Phong Bạo hiểu rất rõ về Khánh Trần.
“Không đâu, trong cái hộp đó đặt bức ảnh của Joker, phía sau còn ghi ‘kỷ niệm lần đầu con trai thay răng’ nữa.”
Người trẻ tuổi cười nói:
“Món quà thế này đã đủ thành ý chưa?”
“Đủ rồi. Cái răng sữa này sẽ đưa hắn vào chỗ chết. Ta sẽ đích thân đến đại lục phía đông, triển khai Hắc Ma pháp với hắn.”
Công tước Phong Bạo xoay người rời đi.
Người trẻ tuổi đứng dậy, cười to dưới ánh đèn màu trắng của nhà tù:
“Hội Phụ Huynh đã trở thành kẻ địch chung của chúng ta. Diệt trừ họ, nguyền rủa họ!”
Đêm hôm đó, không chỉ có quân đội của thành phố Bạch Ngân xuất phát, kể cả quân tiên phong của thành phố Phong Bạo cũng đi...Công tước Phong Bạo sửa lại kế hoạch của bản thân.
Chiến tranh còn đến sớm hơn, còn bất ngờ hơn so với dự đoán.