Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2741: Cảm Giác Nguy Hiểm




Nếu biết đến sự tồn tại của vật cấm kỵ này, Tông Thừa nhất định sẽ cướp lấy nó bằng mọi giá. Bởi vì đây có thể là vật cấm kỵ duy nhất trên thế gian có thể khắc chế Khôi Lỗi sư.

Khánh Trần tiếp tục dặn dò:

“Đợi Người Nhà rút máu xong, cho họ bồi bổ trong nhà ăn, mỗi người thêm hai cái đùi gà mỗi ngày trong một tuần. Sau khi giải cứu xong họ thì bắt đầu cứu dân thường.”

Nhưng mà lúc này La Vạn Nhai bỗng nhiên chần chờ:

“Nhưng ông chủ, nếu chúng ta cứu hết Khôi Lỗi mà mình bắt được thì làm sao giết Khôi Lỗi sư bây giờ?”

Hiện giờ chỉ biết hai cách giết chết Khôi Lỗi sư, một là ngươi có năng lực bắt hết hắn rồi giết chết.

Hai là giết chết một nửa trong khoảng thời gian ngắn.

Nếu Khôi Lỗi sư chỉ tồn tại ở thế giới bên trong, vậy chờ sau khi Hội Phụ Huynh thống nhất Liên bang thì có thể cho người khổng lồ không ngừng điều tra, mãi đến khi không còn Khôi Lỗi nào tồn tại.

Nhưng hiện giờ Khôi Lỗi đã lan tràn đến thế giới bên ngoài, người khổng lồ không đến được thế giới bên ngoài.

Vì vậy muốn giết chết Khôi Lỗi sư thì cũng chỉ còn cách thứ hai, trong thời gian ngắn giết chết một nửa Khôi Lỗi.

Nếu Hội Phụ Huynh thấy một cứu một thì sẽ không bao giờ diệt tận gốc Khôi Lỗi sư được.

Không, thế giới bên ngoài sẽ từ từ luân hãm vì là mặt trận chính của Khôi Lỗi sư. Đồng thời họ cũng không còn cách nào để giết chết hắn. Sau khi chịu thiệt lớn thế này, rất có thể Tông Thừa sẽ bặt vô âm tín lần nữa.

Đợi đến lần tiếp theo xuất hiện, hắn lại tiến hóa thêm một lần.

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói:

“Chúng ta giam giữ bao nhiêu tù chiến tranh Kashima?”

La Vạn Nhai sửng sốt một chút:

“Có rất nhiều. Ba thành phố đều thành khu giải phóng, trong một thành phố có khoảng bảy triệu người, quyền quý tầm bảy mươi ngàn người, tất cả đều không vô tội. Hiện giờ chúng ta đã cho dân chứng trong khu giải phóng tố giác vạch trần tội lỗi của những người này. Người tố giác đám quyền quý đã xếp hàng đến mấy cây số...Những chuyện mà họ đã làm đều không thể gọi là chuyện người làm được.”

“Dẫn một tên tù tử hình lại đây. Đúng rồi, phải cùng nhóm máu với Tần Thư Lễ.”

Khánh Trần nói.

La Vạn Nhai nghe thế thì kinh hãi, hắn đã ý thức được điều gì đó.

Một giây sau, hắn gọi Tiểu Tứ mở Mật Thược Chi Môn ra, đến phía bắc một chuyến rồi áp giải một người trung niên mập mạp đến.

La Vạn Nhai giải thích:

“Tên này gọi là Lee Yun Soo, là anh trai của Lee Hyun Ji, trưởng tôn của Lee Byung Hee.”

“Phạm tội gì?”

Khánh Trần hỏi.

“Rất nhiều.”

Tiểu Tứ đáp lại:

“Cưỡng hiếp vợ con thuộc hạ, buôn bán nội tạng...Còn có rất nhiều chuyện buồn nôn hơn nữa, Phụ Huynh ngươi đừng hỏi thì tốt hơn.”

Khánh Trần gật đầu:

“Giữ chặt hắn.”

Lee Yun Soo điên cuồng giãy giụa:

“Các ngươi làm gì. Ta là công dân hợp pháp của Liên bang, các ngươi không thể dùng hình phạt riêng với ta, ta yêu cầu nhận sự xét xử công khai!”

Khánh Trần ung dung tìm mạch máu của Lee Yun Soo:

“Ngươi quá béo rồi!”

Một giây sau, hắn đột nhiên ra tay, chính xác đẩy kim tiêm của ống chích vào trong mạch máu của Lee Yun Soo, tiêm một ống máu tươi màu đen vào trong.

Còn chưa hết, Khánh Trần bảo Tiểu Tứ mang hết thảy máu đen rút ra từ trong người Tần Thư Lễ, sau đó tiêm hết vào người Lee Yun Soo.

Con mắt Lee Yun Soo biến thành màu đen trước, sau đó hắn ngơ ngác quan sát chung quanh, lại nhìn về phía Khánh Trần:

“Ngươi làm gì?”

Khánh Trần cười híp mắt nói:

“Tông Thừa đúng không?”

Lee Yun Soo hơi nheo mắt lại.

Khánh Trần nói:

“Đổi một thân thể khác cho ngươi chơi đùa, trải nghiệm cuộc sống khác.”

“Cuộc sống gì?”

“Cuộc sống của một tên tù chiến tranh.”

Khánh Trần cười lạnh nói:

“Đưa Lee Yun Soo đến ngục giam bí mật, trong lúc hút máu thì đưa một tên tù chiến tranh Kashima và Jindai lại đây, thay đổi thân thể cho Khôi Lỗi, đợi đến lúc thích hợp thì đồng thời bắn chết.”

Nói xong, Khánh Trần đi tìm nhà khoa học số 2, để đám La Vạn Nhai, Tiểu Tứ còn đang khiếp sợ ở lại.

La Vạn Nhai ngơ ngác nói:

“Còn có thể làm như vậy sao?”

Tiểu Tứ:

“Bug này quá bất hợp lý...”

Sắc mặt Lee Yun Soo âm u, Khôi Lỗi này đã ý thức được...uy hiếp thật sự đã xuất hiện. Nhưng hắn còn không thể truyền tin tức này ra ngoài.

Vào giờ phút này, trong một góc khác ở Liên bang, một thanh niên đang đi trên đường thì bỗng nhiên cúi đầu trầm tư:

“Tại sao một Khôi Lỗi nào đó đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện?”

Xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên biến mất thì có thể hiểu được, chỉ cần Khôi Lỗi bị người ta giết chết thì sẽ biến mất.

Nhưng lại xuất hiện là thế nào? Trong mấy trăm năm qua chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế.

Hắn phóng mắt nhìn về phương xa, luôn cảm thấy có chuyện bất thường sắp xảy ra.

Một cảm giác nguy hiểm đặc biệt nào đó bao phủ hắn.