Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 274: Thẩm Vấn




Người trung niên nhìn phản ứng của tất cả mọi người, lạnh giọng nói:

"Làm gì có chuyện ma nhập, rõ ràng là có người biết quy tắc, khống chế hoặc mua chuộc tên lính này!"

"Tại sao các ngươi lại trở về sớm hơn dự định, vì sao lại xuất hiện ở đây, nói tất cả những gì ngươi biết cho ta!"

Người đàn ông trung niên nói.

Ninh Thuận do dự một lúc rồi nói:

"Trưởng quan, nói ở chỗ này, có thể sẽ phạm phải quy tắc gì đó. . ."

Người trung niên cười lạnh:

"Nếu không nói thì ngươi phải chết ngay bây giờ."

Ninh Thuận hung hăng trả lời:

"Bởi vì không tìm thấy người hoang dã, Khánh Hoài trưởng quan sai bọn ta bắt một nhà nông dân bên trong nơi sản xuất 981, đưa bọn họ tới nơi này để thử nghiệm quy tắc của cấm địa. Ngay sau đó một thiếu niên xuất hiện, hắn lợi dụng quy tắc nào đó đã giết hai binh sĩ một lúc, thế là Khánh Hoài trưởng quan quyết định dẫn chúng ta đi đuổi giết hắn. Nhưng sau đó toàn quân gần như chết hết, chỉ có thể lập tức rút lui, từ bỏ nhiệm vụ."

Ninh Thuận sợ phạm phải quy tắc, không nói tỉ mỉ quá trình.

Lúc này, bên cạnh người trung niên, một sĩ quan đại đội nghe xong thì nhíu mày mắng:

"CMN ngươi nói gì đó, một người có thể giết chết hơn một trăm người các ngươi?"

Quy tắc: Không được phép nói lời thô tục.

Khuôn mặt sĩ quan kia dần dần biến thành màu xanh đen, hiển nhiên là bị côn trùng không biết tên nào đó giết chết.

Người đàn ông trung niên nhìn thi thể sĩ quan:

"Đã thông báo từ sớm. . . Đem thi thể tên ngu dốt này kéo đi cho ta!"

Trung đội trưởng Ninh Thuận cầu xin:

"Trưởng quan, chiến hữu của chúng ta cũng là bị quy tắc này giết chết đó, thiếu niên kia có thể dễ dàng làm chúng ta trúng chiêu!"

"A, Tào Nguy đâu?"

Người đàn ông trung niên giống như chợt nhớ đến cái gì, lạnh lùng hỏi:

"Vì sao không thấy Tào Nguy?"

Ninh Thuận nói:

"Sau đó Tào Nguy trưởng quan một mình đuổi giết thiếu niên kia, nhưng cũng không quay trở lại, Khánh Hoài trưởng quan nói...Chắc chắn hắn chết rồi."

Người đàn ông trung niên nói:

"Ngươi đang nói cái gì, Tào Nguy là cao thủ cấp C, với lại hắn đã dùng thuốc biến đổi gien cải tạo giác quan, ngươi nói hắn đuổi giết một người bình thường, sao có thể bị giết?!"

Người trung niên biết rất rõ Tào Nguy là ai, vì vị trí chỉ huy đội dã chiến này vốn thuộc về Tào Nguy!

Hắn còn là nhân vật nổi danh trong quân!

Hắn chỉ muốn hỏi tình huống Tào Nguy như nào, không ngờ đối phương lại chết rồi?!

Ninh Thuận nói:

"Trưởng quan, ngài có thể cách ly thẩm vấn từng người, nếu lời ta nói có câu nào không đúng sự thật, ngài có thể đưa chúng ta lên toà án quân sự."

Thật ra khi nghe được những lời này, Lý Y Nặc có thể chắc chắn thiếu niên này đó chính là Khánh Trần.

Nam Canh Thần mặt không biểu tình đứng bên người nàng, thoạt nhìn như đang ngẩn người, nhưng trong nội tâm lại đang đậu xanh rau má: Với trí thông minh Trần ca, các ngươi chết cũng không cần cảm thấy oan uổng.

Mà những thành viên không biết chuyện gì của đội ngũ thu săn, gia tộc Jindai, đây là lần đầu tiên nghe được sự thật.

Trước đó, Khánh Hoài đã nói: Họ hoàn thành nhiệm vụ nên trở về sớm.

Dù mọi người có nghi ngờ nhưng không ai nghĩ lí do thật sự là vì họ bị một thiếu niên đuổi giết.

Với lại, nếu so sánh về số lượng thì quá kinh khủng, một bên là đội dã chiến, một bên khác chỉ có một thiếu niên.

Sự thật này thật kinh khủng!

Đám người chỉ biết nhìn nhau, chưa ai từng nghe nói đến có nhân vật như vậy!

Người đàn ông trung niên nhíu màu nói:

"Nói quá trình cụ thể!"

"Hắn dụ bọn ta đi qua một lùm cây quỷ dị, hắn có thể dễ dàng đi qua, nhưng khi chúng ta đi thì thịt nát xương tan..."

"Chúng ta dụ hắn vào bãi mìn, nhưng hắn lại giống như được trang bị máy rà quét kim loại, có thể dễ dàng tránh được tất cả những vị trí chôn mìn. . ."

"Thiếu niên kia hát một bài là có thể giết gần hết thành viên của chúng ta. . ."

Ninh Thuận nói.

"Hát một bài là giết được mấy chục người các ngươi?"

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

"Đúng."

Ninh Thuận gật đầu, mỗi khi hắn nói đến quy tắc đều vô cùng cẩn thận, sợ nói ra gì đó phạm vào.

Người trung niên nhíu mày, hắn chưa từng nghe có quy tắc hát một bài là có thể giết người:

"Hắn hát cái gì? Có thể nói được không?"

Ninh Thuận vội vàng nói:

"Báo cáo trưởng quan, chuyện này có thể nói, không phải bài hát có thể giết người, mà là. . ."

"Vậy ngươi hát cho ta nghe một lần. "

Người đàn ông trung niên nói.

Ninh Thuận hát:

"Dưới cây cầu lớn, một đám vịt bơi qua. . ."

Có vài tên con cháu tập đoàn cười khúc khíc:

" Ta cũng đã biết bài hát này, nhanh đến đếm số, hai bốn sáu bảy tám..."

Tất cả mọi người trợn mắt nhìn, gần như tất cả đều đoán được quy tắc là gì, bọn họ muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.

Lý Y Nặc lập tức cảm thấy đau đầu, loại thẩm vấn này thật quá não tàn!