"Bảo bối, có phải ngươi sắp phải quay về rồi không."
Lý Y Nặc nhỏ giọng hỏi Nam Canh Thần.
Nam Canh Thần thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm nhìn thoáng qua thời gian trên cánh tay, còn nửa giờ nữa:
"Ừ, sắp phải về rồi."
"Trở về nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay ngươi cũng ngủ không ngon, về thế giới ngoài nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt."
Lý Y Nặc tỉ mỉ dặn dò:
"Không biết chúng ta sẽ bị vây ở đây bao lâu, trước khi quay về đây, nhớ đi tiểu, chúng ta không còn túi bịt kín để dùng..."
Nam Canh Thần không còn gì để nói, trong lòng tự nhủ lời dặn dò này cũng nhỏ nhặt quá đi, cũng may không ai nghe thấy.
Từ lúc Khánh Hoài phạm phải quy tắc rồi chạy đi, đội ngũ thu săn, hai người của gia tộc Jindai, bảy binh sĩ của đội dã chiến, tất cả đều đều ở yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Họ đốt một đống lửa rất lớn, tất cả mọi người cùng ngồi vây quanh đống lửa, ai cũng không dám một mình đi đường ban đêm, sợ mình sẽ biến mất bóng tối trong cấm địa.
Tất cả mọi người bị chuyện lúc trước dọa cho tâm thần không yên, trầm mặc ít nói.
Nhưng vào lúc này, phía bắc lại truyền đến tiếng bước chân dày đặc, hỗn loạn lại mạnh mẽ.
Đám người cùng nhau nhìn sang lại phát hiện ánh đèn pin chiếu đến.
Độ sáng của ánh đèn kia quá cao, đến mức tất cả mọi người đều không tự chủ được mà đưa tay chắn bớt ánh sáng.
Ở cái cấm địa nguy hiểm này, thần kinh các thành viên đội ngũ săn thú luôn căng như dây đàn, khi họ trông thấy có gì bất thường, có mấy người theo bản năng muốn chạy về phía sau.
Nhưng khi xoay mặt, họ lại phát hiện đã có binh sĩ lặng lẽ đi đến phía sau bọn họ, mặt không thay đổi mà vây quanh bọn họ.
Mấy chục con chó robot.
Đám người nhao nhao đứng lên bên cạnh đống lửa, tất cả bọn họ đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Những người đó là mấy trăm tên binh lính liên bang, bọn họ bao vây lấy đoàn người, một người trung niên chậm rãi đi ra từ trong đám binh lính.
Hắn thậm chí còn không thèm nhìn Lý Y Nặc hay Jindai Seisho mà quay sang hỏi những binh sĩ đang đứng cạnh họ:
"Tại sao các ngươi lại ở chỗ này, Khánh Hoài đâu!"
Đội quân này vốn nhận nhiệm vụ tuần tra xung quanh cấm địa, tiến hành huấn luyện ngoài trời, sẵn sàng tiếp ứng cho Khánh Hoài bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận được lời cầu cứu của Lý Y Nặc, bọn họ là những người chạy đến đầu tiên.
Dù sao tất cả những người tham gia đội ngũ thu săn đều là con em tập đoàn, nếu những người này bị người hoang dã giết hết, không biết những phóng viên của truyền thông và nhật báo liên bang sẽ viết ra cái gì.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, đội dã chiến phải vài ngày sau mới có thể rời khỏi vùng trung tâm, bây giờ lại có thể xuất hiện ở vùng biên giới cấm địa!
Điều này có nghĩa là Khánh Hoài đã xảy ra chuyện!
Vương Bính Tuất tiến lên phía trước một bước, muốn nhờ những người này hộ tống Lý Y Nặc ra ngoài trước, không cần quan tâm đến những người khác.
Kết quả là Lý Y Nặc lại ngăn cản hắn, vì nàng cũng muốn biết rõ bọn Khánh Hoài đã trải qua chuyện gì.
Hoặc nói đúng hơn là: Khánh Trần làm thế nào để lấy sức một mình cũng có thể tiêu diệt hết đội quân của Khánh Hoài.
"Khánh Hoài đang ở đâu?"
Người đàn ông trung niên thấy đám binh sĩ kia không nói chuyện thì hỏi lại lần nữa.
"Mấy giờ trước, Khánh Hoài trưởng quan phạm phải quy tắc của cấm địa, không nói gì mà chạy thẳng về phía bắc, hẳn là muốn trước khi quy tắc kịp giết chết hắn, có thể chạy khỏi nơi này."
Trung đội trưởng Ninh Thuận trả lời.
Người đàn ông trung niên không nói thêm gì nữa, quay đầu nói với đội phó:
"Cho người tìm kiếm về phía bắc, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Lúc này, người trung niên đang cảm thấy vô cùng đau đầu, hắn không biết khi quay về liên bang, mình sẽ phải giải thích như thế nào với mẹ của Khánh Hoài !
Đây chính là tinh anh của nhánh thứ tư Khánh thị !
Hắn nhìn về phía trung đội trưởng, chuyện này nhất định phải có đáp án.
"Ngươi vừa nói Khánh Hoài phạm vào quy tắc?"
Người đàn ông trung niên cảm thấy có gì đó không thích hợp, rõ ràng Khánh Hoài biết nhiều quy tắc hơn so với các binh sĩ, tại sao binh sĩ không bị làm sao, chỉ có Khánh Hoài xảy ra chuyện?
Ninh Thuận giải thích:
"Có một binh sĩ giống như là bị ma nhập vậy, đột nhiên muốn giết Khánh Hoài trưởng quan. Khánh Hoài trưởng quan vốn định dùng dao găm ngăn hắn lại, nhưng hắn lại cố tình lao về phía dao găm, dẫn đến trưởng quan phạm phải quy tắc."
Khi nói đến đây, ở đây tất cả mọi người đều nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.
Bọn họ không biết tác dụng của con rối nên khi nhớ đến hành động kì lạ của Vương Cường cùng nụ cười quỷ dị của đối phương trước khi chết, cả đám đều cảm thấy tên này chắc đã bị ma nhập.