Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2670: Hai Đứa Óc Chóa




Hắn cố gắng sử dụng triệt để thính giác của mình, hắn nghe thấy âm thanh từng nhánh cây ngọn cỏ khẽ lay động, thậm chí...hắn còn nghe thấy hai bên vách đá có tiếng dân tộc Mosuo và cả tiếng cười khẽ. Tiếng cười ấy dường nhcasch đây rất xa, có lúc là một người, có lúc là nhiều người.

Đã bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi sao?

Một giây sau, phía sau Khánh Trần có tiếng hét thất thanh đang ngày một gần hắn. Hắn khẽ cau mày, hắn dựa hai tay vào vách núi hai bên rồi dùng một lực thật mạnh tự bẩy bản thân lên cao 4m. Ngay sau đó, tiếng bước chân rầm rầm truyền lên từ phía dưới Khánh Trần, có người chạy từ phía sau đâm trúng vào người phía trước.

Trong hoàn cảnh vừa bức bối vừa tối tăm này, đoàn người như hệ thống domino bị sụp đổ vậy, người phía trước bị người phía sau đụng trúng sẽ bắt đầu hoảng loạn và điên cuồng chạy về phía trước.

Sự trật tự lúc đầu giờ đây đã hoàn toàn biến mất, mọi người không còn yên lặng lần mò tiến về phía trước nữa mà chạy bán sống bán chết trong bóng tối, sợ rằng thứ nguy hiểm không rõ nguồn gốc ở đằng sau sẽ nuốt mất bản thân! Tay và chân của Khánh Trần được dùng để di chuyển giữa hai vách đá. Hắn giống như một con ếch xanh bật nhảy về phía trước, mỗi bước nhảy của hắn dài hơn mười met, sau đó lại đỡ chặt tay vào hai vách đá.

Thực lòng mà nói, mặc dù hẻm núi này vừa hẹp vừa tốn sức nhưng người bình thường không thể làm được như hắn. Hắn đã nghĩ ra con đường thứ hai để đi qua hẻm núi này.

"Nguy hiểm đến từ đâu? Tại sao những người phía sau lại đột nhiên chạy điên cuồng?"

Khánh Trần không ngừng suy tư về những vấn đề này, hắn chẳng nghe thấy gì cả. Thật kì lạ!

Không lẽ là người dọa người, dọa đến chết người? Đây chỉ đơn thuần là tác dụng của khủng hoảng tinh thần thôi sao?

Rất nhanh sau đó, phía trước hẻm núi dài đằng đẵng truyền đến một luồng ánh sáng, Khánh Trần nhẹ nhàng nhảy xuống phía dưới cùng đoàn người và điên cuồng chạy theo họ. Đến lúc ra khỏi vách núi, mọi người đều mệt bở hơi tai. Cẩu Oa tức giận nhìn đám người:

"Đứa chó chết nào làm nhiễu loạn cả đội?"

Một người trung niên lắp bắp nói:

"Ta nghe thấy bóng thì sau lưng có người gọi tên ta! Âm thanh đấy ở ngay bên tai!"

"Ngươi nghe nhầm ảo giác mẹ rồi, ông đây đi cái hẻm núi này hơn hai mươi năm nay rồi mà chưa bao giờ thấy trường hợp nào như thế này cả."

Cẩu Oa cũng mệt đứt hơi.

Khánh Trần nhìn về phía xa xa, nơi đó có một vòng quay ngựa gỗ to vô cùng đang từ từ chuyển động.

Cái vòng quay này to gấp mười lần cái vòng quay to nhất ở công viên thông thường.

Ánh đèn màu sắc sặc sỡ lục lam tràm tím nhấp nháy khắp nơi, cả cái vòng quay ngựa gỗ tựa như một tòa cung điện kì quái.

Nhưng trên mỗi con ngựa gỗ đều bị phun hoa văn đỏ đen kì quặc, cây cột lớn giữa vòng quay ngựa gỗ cũng được vẽ những hoa văn đỏ đen kì lạ tựa như bùa chú. Cực kì kì quái!

Cẩu Oa lẳng lặng dãn xa khoảng cách với những người khác:

"Đừng tự dọa chính mình nữa, không thì khi về thị trấn ông đây sẽ lột da bọn mày....Chờ đã, sao lại thiếu mất hai người?"

Khánh Trần cũng phát hiện ra rồi.

Ban đầu hắn cũng nghĩ rằng do khủng hoảng tâm lí giống Cẩu Oa, chăng qua là người dọa người mà thôi. Nhưng lúc này tự dưng có hai người biến mất không thấy đâu rồi.

Vậy nghĩa là thực sự đã có người gặp phải cơn hoảng loạn không rõ nguồn gốc trong bóng tối, trong khu trò chơi này có một thứ gì đó Khánh Trần rất khó giải thích, cũng không thể nghe được đã bắt mất hai người! Lúc này tất cả mọi người kể cả Khánh Trần đều toát mồ hôi lạnh, dựng cả tóc gáy lên.

Hắn chưa từng gặp phải trường hợp nào khó hiểu như vậy! Nghe cũng không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn thấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cẩu Oa hít một hơi thật sâu ổn định lại tinh thần, sau đó cân nhắc xem nói tránh quy tắc như thế nào rồi nói:

"Hai đứa óc chó ấy nhất định là đã quay đầu chạy về phía sau rồi. Ông đây đã đi con đường này hơn hai mươi năm nay nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện này. Tụi bây đừng bắt chước chúng, chúng không sống nổi đâu. Nhớ kĩ, không được chạy lung tung."

Cẩu Oa dẫn mọi người đi về phía sân chơi.

Lối vào sân chơi có máy soát vé giống như ở trạm tàu điện ngầm. Nhưng ở đây họ không có vé tàu.

Khánh Trần nhìn bức tường chỉ cao hai met của sân chơi, thầm nhủ trong lòng mình chỉ cần nhảy nhảy lên là qua được, nhưng hắn không lỗ mãng như vầy: tất cả mọi thứ đều phải làm theo quy tắc của khu trò chơi. Dù ở bên ngoài cũng chưa từng có ai trèo tường để đi chơi ngựa gỗ quay, hơn nữa nhảy vào bên trong rồi rất dễ xảy ra chuyện.

Cẩu Oa cúi người xuống, căn con ngươi nhắm chuẩn với chỗ quét mã màu xanh lục của máy quét.

Ting, máy quét phát ra giọng nói ôn hòa:

"Chào mừng du khách số 371932 quay lại, chúc bạn chơi vui vẻ."