Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 260: Con Rối Giật Dây




Sau một lúc, có một người khổng lồ cao hơn bốn mét đang vạch ra lá cây, đi đến trước mặt hai người, đối phương tóc tai bù xù, khuôn mặt lại vô cùng thật thà.

Chỉ là Khánh Trần phát hiện, trong mỗi hốc mắt của người khổng lồ này, đều có hai con ngươi.

Trùng Đồng!

Hắn nghe thấy Lý Thúc Đồng nói với người khổng lồ kia:

"Đinh Đông? Tại sao ngươi lại chạy ra đây?"

Khánh Trần kinh ngạc, người khổng lồ có thân hình vĩ đại như vậy lại có một cái tên mĩ miều thế kia!

Chỉ là Đinh Đông thật thà không nói chuyện, hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống trước mặt Khánh Trần, sau đó chìa ra bàn tay to cỡ cái ghế ra trước mặt thiếu niên.

Trong lòng bàn tay không có cái gì cả.

Khánh Trần nghi ngờ nói:

"Sư phụ, đây là ý gì?"

Nhưng Lý Thúc Đồng cũng không trả lời hắn, tức giận nói về phía bóng tối ở sâu bên trong cấm địa:

"Các ngươi có ý gì? Ta không đưa vật cấm kỵ cho hắn là vì chưa tới lúc. Các ngươi vội vã đưa làm cái gì, nhìn xem các ngươi đang khoe khoang này! Những vật cấm kỵ không bình thường này ta cũng có! Ta đã nói rồi, nếu chiều chuộng quá sẽ dễ làm hư trẻ nhỏ, các ngươi nghe không hiểu đúng không!"

Khánh Trần trợn to mắt nhìn sư phụ của mình, hắn không biết ngày thường sư phụ vừa ôn hòa vừa dễ gần như vậy, vì sao đột nhiên lại tức giận như vậy.

Với lại trong lòng bàn tay của người khổng lồ kia cũng không có cái gì!

Đinh Đông quay sang cười cười với Khánh Trần, ra hiệu cho hắn cũng mở lòng bàn tay ra.

Sau đó người khổng lồ này cẩn thận từng li từng tí, đem một nắm tơ trong suốt trong lòng bàn tay ngã đưa đến trong tay Khánh Trần.

"Sư phụ, đây là cái gì?"

Khánh Trần hỏi.

Lý Thúc Đồng tức giận nói:

"Vật cấm kỵ ACE-019, Con Rối Giật Dây!"

Khánh Trần kinh ngạc nhìn một nắm tơ trong suốt trong lòng bàn tay, lúc này ở trong tay hắn lại nhẹ như không có vật gì.

Như một đám mây không ngừng bồng bềnh trong lòng bàn tay.

Đây không phải ví von, mà hắn thật sự không cảm nhận được trọng lượng của vật này.

Khánh Trần ngẩng đầu nhìn về phía người khổng lồ trước mặt kia:

"Ngươi đưa thứ này cho ta?"

Người khổng lồ Đinh Đông thật thà cười, gật gật đầu, sau đó chỉ chỉ vào sâu trong cấm địa, giống như đang nói: Là những lão gia hỏa kia tặng cho ngươi, cất đi nhanh lên.

Khuôn mặt Đinh Đông vô cùng thân thiết và hiền lành, chỉ là hình như hắn biết hình dáng của mình sẽ làm người khác sợ hãi nên sau khi đưa đồ cho Khánh Trần xong, liền cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau.

Hắn sợ bản thân sẽ dọa đến thiếu niên.

Bởi vì vóc dáng quá cao, lúc lui lại hắn còn đâm vào một tán cây, bộ dáng lúng túng lại có chút đáng yêu.

Người khổng lồ lớn như vậy chỉ có thể cẩn thận khom lưng đứng.

Khánh Trần nhìn về phía sư phụ nhà mình:

"Sư phụ, ta có thể nhận lấy không?"

"Đương nhiên có thể!"

Lý Thúc Đồng nhướn mày:

"Đã cho rồi vì sao lại không nhận! Đám lão già này đang khoe của, nếu ngươi không nhận, không phải không nể mặt mọi người sao!"

Nói xong.

Lý Thúc Đồng vừa nói vừa lạnh lùng nhìn, rõ ràng là đang nói với chỗ sâu trong cấm địa:

"Đây coi như là lễ gặp mặt đi, các ngươi có nhiều người như vậy, sao chỉ đưa một phần này lễ vật? Có thấy xấu hổ không? Ta còn biết, vật cấm kỵ ACE-003 cũng trong đó!"

Khánh Trần ngây ngốc nhìn Lý Thúc Đồng, lúc nãy không phải còn đang rất tức giận à, sao đột nhiên lại thành đòi lễ vật rồi?!

Chỉ là những ý chí trong cấm địa như không muốn nói chuyện với Lý Thúc Đồng, không có động tĩnh gì nữa.

Người khổng lồ Đinh Đông cười cười với Lý Thúc Đồng, như nói tiếng chào rồi quay người đi về phía sâu trong cấm địa.

Khánh Trần bỗng nhiên nói với bóng lưng hắn:

"Cảm ơn, ta tên Khánh Trần, rất hân hạnh quen biết ngươi."

Người khổng lồ Đinh Đông có chút ngoài ý muốn, hắn vội vàng vui vẻ khoát khoát tay với Khánh Trần, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đầu hắn còn chậm rãi đi từ từ, sau đó là chạy.

Tiếng bước chân uỳnh uỳnh uỳnh, mạnh mẽ mà vang dội.

Cái chân to lớn kia nhìn như lốp xe tải, vô cùng mạnh mẽ.

"Sư phụ, vị Đinh Đông này là....?"

Khánh Trần hiếu kỳ hỏi.

Trước đó, hắn còn chưa bao giờ thấy người cường tráng như vậy, hoặc là nói, thật ra đối phương đã vượt qua phạm trù của nhân loại?

Lý Thúc Đồng giải thích:

"Mẹ của hắn là một người hoang dã, lúc có thai hắn vì tránh né tập đoàn quân của liên bang vây quét, trong lúc vô tình đã đi vào vùng trung tâm cấm địa, may mắn ăn được một ít thứ gì đo. Sau này hắn được sinh ra ở đây, giống như tất cả sinh vật ‘dân bản địa' trong cấm địa, xảy ra biến hóa kỳ diệu."

Khánh Trần nhìn qua bóng lưng Đinh Đông, hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề: Xương cốt người bình thường không giống siêu phàm giả, chỉ sợ rất khó sử dụng thân thể này.

Mà Đinh Đông có vẻ không gặp vấn đề này, thân thể to lớn của đối phương đang chạy như điên, làm hắn nghĩ đến một câu thành ngữ: Khoa Phụ đuổi mặt trời!