Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2599: Sao Có Thể




Sau đó Nhện Đen ngồi xuống kiểm tra thi thể của Hà Kim Thu, lại phát hiện đối phương trải qua nhiều lượt bắn phá mà thân thể vẫn còn nguyên vẹn, không hề có một vết thương nào.

Nhện Đen không tin, nhưng nàng tìm khắp cơ thể Hà Kim Thu, song vẫn không tìm thấy mảnh đạn nào cả.

Khánh Trần bảo vệ ông chủ Hà nghiêm ngặt.

“Tại sao ông chủ lại phải bảo vệ một cái xác?”

Nhện Đen hỏi:

“Ta được nghe nói rất nhiều chuyện của hắn, biết hắn là một...Người tốt. Nhưng mà Hà Kim Thu đã chết rồi, lấy tính mạng của mình ra bảo vệ một cái xác có ý nghĩa gì không? Bây giờ hắn quyền cao chức trọng, là thời điểm huy hoàng nhất trong đời…”

Khánh Kỵ vừa khâu vết thương trên bụng cho Khánh Trần vừa nói với giọng dửng dưng:

“Chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu là ta thì ta nhất định sẽ dùng xác của Hà Kim Thu làm lá chắn, sau đó lao ra khỏi chiến trường. Chứ không làm chuyện ngu xuẩn như bảo vệ một cái xác.”

Nhện Đen sửng sốt, nàng không ngờ Khánh Kỵ lại nói vậy.

Nhưng Khánh Kỵ lại đổi đề tài:

“Thế nhưng đó là sự khác nhau giữa ta và hắn, cũng là lý do tại sao có nhiều người đi theo hắn mà không theo ta. Đây là một loại tinh khí thần, là động lực duy nhất để hắn tiếp tục bước đi trong bóng tối.”

Nhện Đen yên lặng nhìn, cảm thấy khó có thể tượng tượng.

Nếu hoán đổi vị trí cho nhau thì công tước Phong Bạo mà trước kia nàng phục vụ có thể làm nhục, vứt bỏ nàng tùy ý, còn Khánh Trần lại sẵn sàng bảo vệ thi thể của đồng đội.

Cách biệt một trời một vực.

Đột nhiên Khánh Kỵ nói:

“Phải rồi, ta sửa lời, bây giờ không phải là thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời hắn. Mà sự huy hoàng của hắn hiện tại mới bắt đầu.”

Tập đoàn quân Bạch Ngân Thành chia ba đường tiến vào khu rừng.

Họ quá đông, thế nên mỗi bụi cây, mỗi lùm cỏ họ đi qua đều bị giẫm nát bét, để lộ mặt đất trụi lủi.

Hơn nữa, trong bộ đội cơ giới phía sau còn có nhân công chuyên dẹp đường, một chiếc xe công trình cực lớn đi đến, nó có thể cưa đứt từng gốc đại thụ hệt như máy xúc đất, đẻ xe bọc thép, xe tăng chủ chiến đằng sau di chuyển.

Nơi đây vốn là rừng rậm, giờ lại hình thành con đường bằng phẳng.

Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.

Hiện tại, lão Ngũ đang ngồi trong xe chỉ huy với vẻ mặt âm u.

Thật ra hắn không ngờ Hà Kim Thu mình bắt từ bên ngoài về lại lại biến thành kiêm tiến trên trời mang đến tai họa cho họ.

Hắn cũng không ngờ các anh em một ngày trước hãy còn lục đục với nhau, hôm nay lại chết hết, chỉ còn lại mình và lão Thập!

Và hắn cũng không ngờ được bây giờ Hà Kim Thu đã chết, mình dùng bom đạn tấn công Khánh Trần bằng mọi giá vậy mà vẫn không giết được đối phương!

Sao có thể thế được!

Lão Ngũ nhìn mô hình 3D, một chiếc máy bay không người lái tiến lên cùng với bộ đội truyền lại toàn bộ khung cảnh ở tiền tuyến.

Trong kênh liên lạc, một sĩ quan bỗng lên tiếng:

“Thưa cấp trên, phát hiện dấu chân mới, rêu xanh trên mặt đất vừa mới bị giẫm nát, ngài nói đúng, đối phương chạy trốn theo hướng này.”

Lão Ngũ khẽ thở phào một hơi:

“Tiếp tục đuổi theo, máy bay chiến đấu trong căn cứ không quân phía bắc của chúng ta đã lên đường, đối phương không chạy thoát được.”

Nhưng đúng lúc này, lão Ngũ trông thấy một bóng người chợt xuất hiện đằng trước đội ngũ.

Một người trẻ tuổi bước ra từ bóng tối, hô to:

“Giết!”

Các binh lính ngạc nhiên nhìn thanh niên mọc cây trên đầu kia, sau đó đội ngũ binh sĩ đông nghịt nhìn đối phương lẻ loi một mình, phá lên cười:

“Tên này đang làm gì thế?”

Nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân đinh tai nhức óc dần dần vọng ra từ trọng rừng, nặng nề và dồn dập.

Bước chân ấy giống như lấy xương đùi voi ma mút làm thành dùi trống, dùng da bụng của khủng long thời tiền sử làm mặt trống, sau đó người khổng lồ cường tráng đánh từng hồi liên tục!

Một tiếng trống vang lên, trái tim của người nghe thấy bước chân cũng run rẩy!

Chỉ trong nháy mắt, vô số bóng người cao lớn với nhịp bước có thể vượt qua biển núi bỗng lao ra khỏi bóng tối:

“Giết!”

Quân tập đoàn của Bạch Ngân thành vẫn lần lượt tiến sâu vào trong rừng, nhưng những người lính đi ở phía sau bỗng nhiên phát hiện ra rằng...đội quân phía trước dường như đang dần trở nên hỗn loạn.

Sự hỗn loạn trong đoàn quân tựa như hiệu ứng domino vậy, chỉ cần một bộ phận nhỏ bị lật đổ thì ngay lập tức sẽ lan ra toàn bộ cả hệ thống. Chỉ trong chưa đầy hai mươi phút, những cảm xúc hoảng sợ, ngập ngừng không xác định giống như virus đang lây lan khắp nơi, sao chép từng người một cho đến người cuối cùng của toàn bộ đội quân.

Điều này hơi khác so với những gì mà các binh lính tưởng tượng.

Họ tưởng rằng họ đã chiếm toàn bộ thế thượng phong, họ sẽ vùng lên truy tìm kẻ phi phàm xấu số kia.