Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2596: Đạn Pháo




Đồng đội hy sinh nơi đất khách nên có người dẫn hắn vượt qua bom đạn và khói thuốc sống, băng qua rừng cây và khe suối, bay qua núi cao và bình nguyên, trở lại cố hương nơi hắn sinh ra và lớn lên.

Hắn nên nằm ở thế giới hòa bình ấy, chờ đợi thịnh thế phồn hoa đến.

Sau đó, Khánh Trần chạy hơn 10 mét rồi nằm sấp xuống, đợi đợt bắn phá kết thúc thì lại chạy 10 mét nữa.

Hắn bắt đầu quên mất đau đớn, thậm chí dần quên mất mình đang ở đâu.

Trong đầu chỉ còn lại một điều duy nhất, về nhà.

Về nhà.

Khánh Trần lần lượt đứng lên, lần lượt gục xuống, nhưng vào đúng lúc này quân địch bỗng nhiên điều chỉnh tầm bắn, một quả đạn pháo vừa hay rơi cách hắn 3 mét.

Trong khoảnh khắc, dù hắn và cái bóng nghĩ cách cố định thân mình thì cũng không tránh khỏi bị sóng xung kích do vụ nổ thổi bay.

May mà bóng chính ngăn cản thương tổn trực diện ở hướng này cho hắn, bằng không hắn đã chết thảm ngay tại chỗ rồi!

Khánh Trần bị hất vào hố bom bên cạnh, đột nhiên nôn ra một ngụm máu...Nội tạng của hắn lệch chỗ cả rồi.

Nhưng hắn không để tâm, cũng không chờ làn khói tản đi đã lập tức dò dẫm leo ra khỏi hố bom, đi xem ông chủ Hà có bị làm sao không.

Khánh Trần bỗng thở phào, may mà ông chủ Hà không sao cả!

Hắn cười, giọng khàn khàn:

“Ông chủ Hà ơi là ông chủ Hà, ngươi may thật đấy!”

Nhưng Khánh Trần lại không được may mắn như thế.

Hắn cúi đầu nhìn, chợt thấy bụng mình bị một mảnh đạn lớn bằng bán tay chọc thủng, máu chảy ồ ạt, nếu lỗ thủng lớn hơn chút nữa thì chỉ e ruột đã lòi ra ngoài.

Bây giờ, Khánh Trần cảm thấy nản lòng...Hắn chạy không nổi.

Trên thực tế, người bình thường phát hiện mình lọt vào phạm vi bao phủ hỏa lực, có lẽ chỉ biết bỏ chạy mù quáng hoặc nằm nhoài trên mặt đất chờ tử vong đến với mình.

Nhưng Khánh Trần trước nay không phải là một người dễ dàng chịu thua.

Dù cho nơi này là địa ngục.

Dù cho hắn chỉ có 0.001% cơ hội sống sót, hắn đều muốn thử.

Vấn đề là giờ đây hắn còn có thể tiếp tục thử nữa sao?

Hay là từ bỏ thôi.

Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ, chỉ cần nằm xuống ở đây, hết thảy đều kết thúc.

Khánh Trần bỗng mỉm cười:

“Chóa má, ta còn giết cả bán thần rồi, còn sợ cái này chắc?”

Ngay sau đó hắn lại bò dậy, cố gắng ôm ông chủ Hà lên, hắn cắn răng gầm lên rồi đứng dậy.

Tiếp tục lảo đảo tiến về phía trước.

Bom đạn lập lòe phía xa, lượt bắn phá mới đã đến.

Khánh Trần không có cách nào tính toán đường đạn, hắn chỉ có thể đánh cược mạng sống của mình.

“Ông chủ Hà, chúng ta đánh cược xem mạng mình có đủ lớn không! Nếu mạng không lớn thì ngươi ở dưới kia chờ ta một lát, ta sẽ đến ngay! Hai ta đến điện Diêm La, gạch tên mình trong Sổ Sinh Tử đi!”

Bọn họ chỉ còn cách khu rừng 200 mét, Khánh Trần gào to và chạy nước rút điên cuồng, bóng chính và bóng phụ bảo vệ ở hai bên, hắn phải đánh cược mình có thể xông thẳng đến đó không!

Nhưng có vẻ như hắn không được cao số lắm, một quả đạn pháo xoay trong bay ra từ ống pháo, điểm cuối của quỹ đạo đường đạn chính là phương hướng của Khánh Trần.

Có một kiến thức ít người biết.

Khi ngươi nghe thấy tiếng rít kỳ lạ từ đạn pháo trên chiến trường, vậy thì không cần suy nghĩ chuyện gì khác, cũng không cần kỳ vọng, quả pháo ấy đang bay thẳng về phía ngươi đấy.

Khánh Trần nghe được tiếng rít xé gió này.

Quả đạn pháo kia xuyên qua tầng tầng khói thuốc súng và sương mù, xuyên qua kết cục đẹp đẽ mà số phận đã an bài.

Mọi người thường nói, con người trước khi chết sẽ xem lại thước phim về cuộc đời mình, thần chết cũng sẽ châm chước cho ngươi vài giây, cho phép ngươi quay đầu nhìn lại quá vãng.

Nhưng Khánh Trần không xem cuộc đời trước năm 17 tuổi của mình, quãng thời gian ấy như thể bị bóng đen bao phủ, không đáng nhắc tới.

Chẳng có gì hay để nhớ lại.

Thước phim của Khánh Trần bắt đầu từ năm hắn 17 tuổi.

Bắt đầu từ ngục giam số 18.

Trong chớp nhoáng, dường như hắn về đến ngục giam số 18 ấy.

Nơi giấc mộng được vén màn.

Hắn ngồi đối diện sư phụ, như trước kia từng làm.

Pháo đi đầu đánh úp.

Tốt dũng mãnh qua sông.

Hết thảy dường như trở lại điểm khởi đầu.

Khánh Trần nói:

“Sư phụ, có lẽ ta sắp chết rồi, cảm ơn ngươi. Nếu ta không đến đây trở thành đồ đệ của người, chỉ sợ không có nhiều câu chuyện đằng sau rồi. Đương nhiên ta có khả năng sẽ chết ở tuổi 18, nhưng với ta mà nói hơn nửa năm qua là khoảng thời gian còn quý giá hơn mạng sống của mình. Sư phụ, ta đi đây.”

Ở trong đầu hắn, Lý Thúc Đồng bỗng ngẩng lên, nhìn đồ đệ mình với ánh mắt nghiêm túc:

“Ngươi không chết được.”

Khánh Trần:

“Hả?”

Đạn pháo rơi xuống!

Oành một tiếng!