Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2595: Cùng Chạy Trốn




Trong tình huống bình thường.

Bao phủ hỏa lực tức là cứ cách 10 đến 80 mét lại có một quả đạn pháo rơi xuống, mật độ này quyết định bởi lực sát thương của đạn pháo.

Nhưng Khánh Trần cảm thấy, bây giờ tập đoàn quân Khánh Trần cực kỳ căm hận mình, chắc chắn hỏa lực sẽ kịch liệt hơn!

Đạn pháo rơi xuống.

Chỉ trong nháy mắt, Khánh Trần cảm thấy mặt đất ầm ầm rung động, tiếng nổ chói tai vang lên liên tục, bên tai chỉ còn lại âm thanh ù ù.

Hai quả đạn pháo rơi vào hai bên trái phải chỉ cách hắn 10 mét!

Khánh Trần lập tức đưa ra được kết luận, đối phương dùng đạn pháo có bán kính tiêu diệt là 60 mét, ném xuống khu vực chỉ cách nhau 20 mét.

Đối phương đang dùng phương thức bất chấp tất cả để giết mình.

Những mảnh đạn nện lên người hai cái bóng, đau đớn truyền về cho ký chủ, Khánh Trần đau đến mức muốn ngất xỉu.

Bấy giờ có vài mảnh đạn lớn bằng hai ngón tay bắn ra, xuyên qua khe hở bảo vệ của bóng, chui vào bên trong và găm sâu vào đùi, vào lưng, vào cánh tay của Khánh Trần.

Trận địa pháo này thật sự quá dày đặc, cho dù có hai cái bóng giúp hắn che chắn bom đạn thì vẫn không thể ngăn cản được tất cả thương tổn.

Khánh Trần cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng khi lượt bắn phá dừng lại trong giây lát, hắn lại xóa bỏ mọi tạp niệm và đứng dậy.

Sau khi xác nhận thi thể của ông chủ Hà vẫn còn nguyên nguyên vẹn, hắn mới thở phào một hơi.

Khánh Trần nghiến răng, cười nói:

“Ông chủ Hà, cùng nhau chạy trốn thôi!”

Nói rồi hắn nhân lúc hỏa lực chưa bắt đầu lượt mới thì ôm xác ông chủ Hà, khập khiễng vượt qua hố bom, chạy được hơn 10 mét.

Sau đó lặp lại chiêu cũ, bổ nhào xuống đất!

Hiện tại Khánh Trần đã có tham số mơ hồ, hắn quan sát góc nâng của họng pháo, lựa chọn vị trí chính giữa điểm rơi của một quả đạn pháo.

Tiếng pháo bắn đùng đoàng lại vang lên, bây giờ Khánh Trần đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh bên ngoài nào nữa.

Hắn chỉ cảm nhận được tiếng hít thở của mình, tiếng trái tim mình đập từng nhịp, và tiếng ù trong tai.

Tiếng tim đập như máu chảy trong mạch máu, cực kỳ rõ ràng.

Lại một lượt bắn phá sôi sục và ầm ĩ qua đi, cánh tay, bắp đùi của Khánh Trần lại bị mười mấy mảnh đạn nhỏ vụn bắn trúng.

May mà hắn tính toán đúng đường đạn, bây giờ tham số càng thêm rõ ràng.

Có lẽ viên chỉ huy của tập đoàn Bạch Ngân Thành không thể nào ngờ được trên đời lại có người mưu toan sống sót trong khu vực bao phủ hỏa lực.

Và họ cũng sẽ không ngờ đối phương thật sự sống sốt sau hai lượt bắn phá!

Thế nhưng khi Khánh Trần định tính toán đường đạn lần nữa, hắn chợt phát hiện xung quanh mình đã bị bao trùm trong khói lửa...Hắn không nhìn thấy góc nâng của họng pháo.

Hắn không nhìn thấy đối phương, đối phương cũng không nhìn thấy hắn.

Nhưng tập đoàn quân Bạch Ngân Thành không quan tâm, cho dù có nhìn thấy được hay không thì trước tiên cứ bắn một cơ số đạn dược rồi tính tiếp!

Số lượng cơ số đạn dược của mỗi đơn vị là khác nhau, vị dụ cơ số đạn của một khẩu súng tự động là 300 viên đạn, cơ số đạn của một khẩu súng cối là 120 viên đạn, của pháo tự hành đường kính lớn là 40.

Nói cách khác, nếu Khánh Trần không trốn thoát thì hắn phải trải qua ít nhất 40 lần đau đớn như vừa nãy…

Theo lý thuyết, sau một lượt bắn của một cơ số hỏa lực, cho dù bán thần ở trong phạm vi bắn phá thì cũng không sống nổi.

Chỉ có chạy ra khỏi khu vực này, Khánh Trần mới sống được!

Bằng không sớm muộn gì hắn cũng bị bắn cho tan xác!

Chạy!

Khi Khánh Trần đứng lên lần nữa, hắn cảm thấy như cơ thể không còn thuộc về mình nữa.

Hắn cứ đi một bước là đu thấu tim gan, sợi cơ bắp và mô da ma sát với mảnh đạn sắc bén, mỗi một động tác đều khiến vết thương trên người hắn do những mảnh kim loại ấy tạo thành nghiêm trọng hơn.

Thật ra, hắn có thể dùng thi thể của ông chủ Hà làm lá chắn cùng với cái bóng.

Dù sao cũng là thi thể của bán thần, vật thí nghiệm của đối phương, nhất định đỡ đòn không sợ hỏng.

Ba cơ thể che chắn cho một người, thậm chí tìm đúng góc độ là có thể tránh được thương tổn từ mảnh đạn.

Như thế xác suất hắn sống sót đi ra ngoài sẽ tăng lên ít nhất 5%.

Nhưng không biết vì sao, Khánh Trần không muốn làm vậy.

Hắn cảm thấy có lẽ mình có vẻ giả tạo, có lẽ hơi không thực tế.

Hắn cũng không biết mình nghĩ gì nữa, chỉ là hắn không muốn làm như thế.

Nếu là trước kia thì chắc chắn Khánh Trần sẽ là người đầu tiên cười nhạo bản thân của hiện tại,

Nhưng mà hắn bỗng nghĩ.

Sau khi thi thể của ông chủ Hà trở về thế giới ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều người đến tham gia lễ truy điệu của hắn nhỉ? Đến lúc đó mọi người lần lượt tiến lên tặng hoa cho hắn, sau đó từng người nhìn ông chủ Hà dưới tấm kính, nói lời từ biệt với hắn.

Khánh Trần hy vọng khi đó Hà Kim Thu vẫn giữ nguyên phong thái như bây giờ, ít nhất không thể có một mớ mảnh đạn cắm trên mặt được, thế thì xấu lắm.

Đương nhiên hắn cũng chỉ nghĩ vậy thôi, nhà tang lễ có chuyên gia trang điểm tử thi rồi.

Xét đến cùng, chẳng qua là hắn muốn mang một ông chủ Hà hoàn hảo, không xước xát gì về nhà mà thôi.