Đám Lão Nhị nhìn người thanh niên bước vào trạng thái sung mãn, và sau đó, những viên đạn cố gắng đánh chặn bất ngờ lơ lửng khi cách Khánh Trần một khoảng không xa.
Từng viên đạn được "khảm" vào trong không khí, không cách nào di chuyển về phía trước.
Lão Nhị kinh ngạc, thật ra trong thông tin tình báo hắn cũng có nghe nói đến thủ đoạn này của Khánh Trần, nhưng chỉ khi đích thân chứng kiến hắn mới biết nó kinh hoàng như thế nào: Đáng lẽ ra ngay giây phút này ngươi sẽ phải chết, những viên đạn bay đến như màn mưa đáng lẽ sẽ xé ngươi tan thành nhiều mảnh. Nhưng những viên đạn đó lại đột ngột dừng lại, như thể số mệnh đã buộc chúng dừng lại vậy. Thực sự rất phấn khích!
Trong tích tắc, Khánh Trần lại gầm lên:
"Vô củ!"
Tiếng nổ vang rền vang vọng, tất cả các viên đạn được khảm vào bức tường không khí đều bắn ngược lại trong phút chốc!
Viên đạn bắn ngược lại bắn trúng tuyến phòng thủ của quân đội, nhất thời rất nhiều binh sĩ đều bị trúng đạn, đến nỗi trên trận địa lục quân còn tạo nên một trận sương máu! Khánh Trần vẫn không dừng lại, hắn đột nhiên gầm lên:
"Giết!"
Vì những người mà ngươi tin tưởng, những người tin tưởng ngươi, xuyên thủng thế giới! Giết!
Đám Lão Nhị dưới sự điều khiển của hắn cũng cùng gầm thét, những người lính của quân đội thành phố Bạch Ngân cảm thấy sợ hãi trước tiếng hét đơn độc của sáu người này.
Khoảnh khắc đó, hai cái bóng và sáu bóng người không hề chùn bước, giết vào vòng vây của quân đội lục quân.
Đám Kỵ Sĩ cảm thấy linh hồn cũng run lên theo, cảm giác đã lâu không xuất hiện này nay lại tìm được từ một người dưng.
Họ chợt nhớ lại những gì người sáng lập 'Giáo sư Nhâm Hòa' của đại lục phương tây đã nói, rằng phẩm chất quan trọng nhất của một Kỵ Sĩ là khả năng gây ảnh hưởng và truyền cảm cho người khác.
Hóa ra đây mới là Kỵ Sĩ.
...
Hà Kim Thu nhìn thấy đơn vị quân đội đã điều chỉnh xong nòng súng, trong lòng hắn cũng đã sẵn sàng.
Đơn vị quân đội còn chưa nổ súng, một vài nơi đã xảy ra bạo loạn, đội ngũ vốn dĩ chỉnh tề bỗng trở nên hỗn loạn.
Cuộc bạo loạn thậm chí còn làm ngưng trệ tiến trình bao vây của quân đội.
Ngay cả xe bọc thép cũng đột ngột quay đầu nhắm vào phía sau, đoàn máy bay không người lái cũng chia làm đôi, nhanh chóng quay trở lại các đơn vị bộ đội, tiếng súng mãnh liệt vang lên một lúc! Hà Kim Thu kinh ngạc nhìn sang.
Những người trong đơn vị quân đội đều rất nhốn nháo, người ngã ngựa đổ.
Vào lúc này, vân khí bàng bạc đột nhiên tràn ra bên trong nội bộ quân đội, một trận cuồng phong thổi qua, cuốn bay bụi bặm trên mặt đất, đồng thời tạo ra một kẽ hở trong trận địa chiến đấu!
Là Khánh Trần!
Ông chủ Hà cau mày.
Hắn đã xuyên thủng pháo đài không quân, bắn rơi phi thuyền, thậm chí còn thu hút biết bao nhiêu nhánh quân đến, chỉ để ngăn chặn những đội quân này đuổi theo Khánh Trần.
Cuối cùng, khi hắn đã dụ tất cả quân đội qua đây, mới biết đối phương căn bản không hề rời đi!
Hà Kim Thu và Khánh Trần, một người đang cố gắng dụ quân đội của Thành phố Bạch Ngân đến khu rừng xa xôi, một người lại cố gắng kéo quân đến đây. Không ai lo lắng gì cho bản thân mình cả. Và bây giờ, Khánh Trần đã trở lại rồi.
Giọng nói vang dội của Khánh Trần từ xa vang lên:
"Ông chủ Hà, ta đến cứu ngươi đây!"
Hà Kim Thu đột nhiên bật cười, mặc dù đối phương đã lãng phí cơ hội mà hắn tạo ra, và rất có thể kết quả cuối cùng là hai người sẽ cùng chết ở nơi này, nhưng hắn vẫn cảm nhận được niềm vui bất chợt.
Hắn dùng hết sức lớn tiếng hỏi:
"Ngươi có đối phó được không? Ta muốn giết công tước Bạch Ngân!"
Giữa đám người, Khánh Trần lớn tiếng đáp lại:
"Yên tâm!"
Hà Kim Thu đột ngột quay lại, hắn không hề nhìn lại trận địa quân đội thêm một lần nữa, cũng không còn chút lo lắng nào.
Hắn tin rằng, kể từ giây phút này trở đi, sẽ không còn viên đạn nào bay về phía hắn nữa, và đạn pháo của quân đội Thành phố Bạch Ngân sẽ không bao giờ bắn trúng hắn nữa!
Hà Kim Thu đứng hiên ngang giữa chiến trường, mười chín thanh Phi Kiếm giữa bầu trời lại lần nữa linh động, chúng không còn gì phải lo nghĩ, giết thẳng vào những phi thuyền giữa trời.
Tóc hắn bạc trắng, lông mày cũng bạc trắng, trong đôi mắt hắn như đang hừng hực lửa! Kiếm Tiên đã trở lại!
Hà Kim Thu không có mắt nhìn xuyên thấu, hắn cũng không biết Công tước Bạch Ngân rốt cuộc đang ở trên phi thuyền nào. Nhưng...hắn có thể đánh sập tất cả những phi thuyền đó.
Chỉ trong vài chục nhịp thở, lần lượt những chiếc phi thuyền đang lơ lửng đều bị bắn hạ.
Lúc này, công tước Bạch Ngân đang trong hạm đội nhận thấy có điều gì đó không ổn, biết rằng nếu tiếp tục ẩn nấp thì chắc chắn sẽ chết, Hà Kim Thu đang rất liều mạng!
Công tước Bạch Ngân hạ lệnh:
"Phi thuyền Đa Vân, Trường Trục, Phiêu Lượng yểm trợ cho ta! Các ngươi tấn công nơi Joker đang đứng, khiến hắn phân tâm!"
Ngay sau đó, hắn lại ra lệnh cho phi thuyền vận tải nơi hắn đang ngồi:
"Đi hết tốc lực, thoát ra ngoài phạm vi tấn công của thanh Phi Kiếm của hắn!"