Nhiều năm trôi qua, Hà Kim Thu đã dần quen với cách chiến đấu không có đồng đội bên cạnh, một mình cũng rất tốt rồi.
Tất nhiên, hắn lại mỉm cười nghĩ rằng dù có từ chối thế nào thì đối phương cũng nhất định cố gắng hết sức để đến đây. Dù sao đối phương cũng là đội trưởng, không cần phải nghe theo ý của một tên tân binh như hắn. Để tránh hỏa lực của quân đội bao phủ, hắn phải gắng sức chạy thật nhanh.
Hắn vừa chạy vừa tấn công những phi thuyền trên bầu trời đang chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng vòng vây của quân đội thành phố Bạch Ngân ngày càng siết chặt, phạm vi hoạt động của hắn cũng theo đó mà ngày càng nhỏ. Dần dần, chiếc xe bọc thép đa năng của đơn vị bộ đội dừng lại cách đó năm cây số.
Nòng súng ma trận trên xe quay nhanh, đơn vị pháo binh đang điều chỉnh ma trận bao trùm, chuẩn bị cày nát mọi thứ trong vòng vây. Hà Kim Thu không quan tâm đến họ, ngay lúc này hắn đã hoàn toàn từ bỏ việc phòng thủ.
Hắn điều khiển tất cả những Phi Kiếm bay hết lên trời, hắn muốn tấn công bằng tất cả sức mạnh của mình, và cố gắng bắn hạ càng nhiều phi thuyền càng tốt trước khi hắn chết. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đón nhận cái chết.
...
Khánh Trần chạy điên cuồng, dùng hết sức lực lao nhanh về phía trước.
Hắn đã nhìn thấy củ trận hỏa pháo từ các đơn vị quân đội ở đằng xa, và hắn biết chính xác nó đang nhắm vào ai.
Đội quân dày đặc giống như một bức tường thành, ngăn cách hắn và Hà Kim Thu thành hai thế giới.
Dần dần đã có người phát hiện ra hắn và điều chỉnh nòng súng hướng về hắn.
Ngay cả tiểu đoàn pháo binh cũng bắt đầu quay họng súng.
Nhưng Khánh Trần vẫn không dừng lại.
Đám Lão Nhị ở đằng sau trơ mắt nhìn Khánh Trần đang điên cuồng lao tới, mọi người nhớ lại những gì Khánh Trần vừa nói...thì ra đây chính là sự khác biệt giữa họ và Kỵ Sĩ ở đại lục phương đông.
Ngay sau đó, một khẩu súng máy hạng nặng trên xe địa hình của quân đội đã điều chỉnh nòng súng, sẵn sàng chờ Khánh Trần tiến vào tầm bắn, và ngay lập tức sử dụng hỏa lực mạnh để bắn phá, ngăn chặn Khánh Trần lại, hoặc giết chết hắn ta.
Không biết vì sao, một lúc nào đó Lão Nhị thậm chí còn kêu thầm trong lòng phải cẩn thận.
Lần này hắn không phải vì bản thân, hắn biết rằng mình sẽ chết chắc, nhưng hắn thực sự vô cùng lo lắng cho Khánh Trần! Đây là một cảm giác quá đỗi kỳ lạ.
Chiến đấu với Khánh Trần, cho dù hắn chỉ là một con rối, nhưng như thể hắn đã thực sự trở lại chiến trường hàng trăm năm trước, và hắn thực sự chiến đấu đẫm máu như một tên tân binh nhiệt huyết.
Lần đó họ đi theo hoàng gia chiến đấu chống lại quân nổi dậy, quân đội của họ bị coi như lực lượng bỏ đi, bị mắc kẹt trong hẻm núi Robb Kesi. Khi đó công tước Bạch Ngân chỉ là một công dân cấp ba, quay đầu lại hỏi bọn họ có dám liều mạng không? Lão Tam dẫn đầu nói dám.
Tiếp đó họ thực sự phá vỡ bảy tuyến phòng thủ và quay trở lại lực lượng chủ lực, lúc đó mười tám Kỵ Sĩ chỉ còn lại mười hai Kỵ Sĩ.
Sau trận chiến ấy, đại ca nói rằng hắn phải sống thật tốt, sống thay cho những người anh em đã khuất của mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu những người anh em đã chết đó nhìn thấy họ như thế này, liệu có bật nắp quan tài mà phỉ nhổ không.
Lúc này, Lão Nhị nhìn theo bóng lưng của người thanh niên dù đối mặt với làn đạn vẫn cố gắng chạy càng lúc càng nhanh kia, trong lòng chợt có một hy vọng rằng kẻ địch này có thể dũng cảm tiến lên. Cho đến khi bọn họ xé nát toàn bộ quân đội thành phố Bạch Ngân, giết hết toàn bộ, ba ngày ba đêm!
Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Có đôi khi, ta rất muốn đưa các ngươi đến Thanh Sơn Tuyệt Bích trong khu cấm kỵ số 002 để cho các ngươi nhìn xem, nhìn dấu vết của tổ tiên Kỵ Sĩ ở đại lục phương đông, nhìn những dòng chữ được khắc trên núi, ta nghĩ đoàn Hắc Kỵ Sĩ của đại lục phương tây các ngươi hẳn là không có một chỗ như vậy phải không?"
Tất cả Kỵ Sĩ đều nên đến Thanh Sơn Tuyệt Bích một lần.
Nhìn một mét cuối cùng, Nhâm Tiểu Túc khắc ghi "Cuộc sống nên giống như một ngọn nến, cháy từ đầu đến cuối, luôn luôn rực sáng."
Nhìn vào dòng chữ mà tổ tiên Kỵ Sĩ đã khắc "Chỉ có tín ngưỡng và nhật nguyệt là bất tử".
Rồi lại nhìn người sáng lập Nhâm Tiểu Túc đã khắc vào Thanh Sơn Tuyệt Bích...mãi mãi tuổi niên thiếu!
Lúc này, Khánh Trần đã tiến vào tầm ngắm của quân đội, hắn lại tiếp tục tăng tốc, bình tĩnh nói:
"Nhìn cho kỹ đây, đây chính là Kỵ Sĩ của đại lục phương đông!"
Ngay sau đó, một làn đạn lan vụt qua bầu trời, ập đến như một màn mưa xối xả, xông tới trước mặt đều là súng đạn.
"Hữu củ!"
Đồng tử của Khánh Trần đột nhiên co lại, ánh vàng trong mắt hắn không ngừng tuôn ra!
Trong miệng hắn thở ra một luồng khí màu trắng như mũi tên!
Hoa văn hình ngọn lửa trên má hắn sôi sục hiện ra!
Sát khí nơi Khánh Trần như thể được bộc lộ hết ra chỉ trong một lúc.