Hai giờ sáng.
Từ lúc xuyên không cho đến bây giờ chỉ mới trôi qua hai tiếng đồng hồ, nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Trong rừng, Khánh Trần đang dẫn Lão Nhị, Lão Tứ, Lão Lục, Lão Thất, Lão Bát đi tìm Lão Ngũ, Lão Cửu và Lão Thập Nhất.
Sáu người hét lớn trong đêm khuya tĩnh lặng:
"Lão Ngũ, Lão Cửu, Lão Thập Nhất, các ngươi ở đâu?"
Giọng nói vang lên giữa khu rừng vắng vẻ nghe cực kỳ quỷ dị.
Thế nhưng trước khi Khánh Trần kịp tìm ra người thì hắn đã thấy một chiếc phi thuyền không thèm diễn nữa, trong lúc đó nó cố quay trở lại Thành phố Bạch Ngân.
Khánh Trần nhìn chiếc phi thuyền lơ lửng lướt qua đầu mình, cảm thấy nội dung cốt truyện dường như đã vượt quá dự tính của hắn!
Hắn nhanh chóng leo lên ngọn cây và quan sát phía xa xa.
Đám người Lão Nhị ngồi trên mặt đất, dưới sự điều khiển của hắn cũng tìm thấy một cái cây lớn rồi nhìn về hướng thành phố Bạch Ngân.
Lão Nhị trong lòng đã bắt đầu chửi đổng rồi, CMN đã dùng Con Rối Giật Dây để khống chế bọn này rồi, vậy mà còn làm mấy chuyện mất nhân tính này nữa, ăn dưa một mình đi, còn phải kéo theo bọn này cùng làm gì?
Thế nhưng ngay lập tức Lão Nhị đã ngừng chuyện mắng mỏ.
Trong đầu các Hắc Kỵ Sĩ khác cũng có chung một suy nghĩ: chấn động.
Khi trèo lên tán cây, họ vừa hay nhìn thấy cảnh tượng ông chủ Hà đang trường hồng quán nhật.
Sao băng rơi.
Luồng ánh sáng trắng thẳng tắp đó chiếu xuống bên dưới với một khoảng cách 80 km, xuyên qua pháo đài không quân Bạch Ngân.
Luồng ánh sáng trắng thẳng tắp đó đặc biệt đến mức Khánh Trần chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng hắn biết đó chắc chắn là Hà Kim Thu.
Đối phương chắc chắn đã giết một đường để tẩu thoát, hơn nữa còn giết đến tận pháo đài trên không!
Trong quá khứ, pháo đài không quân chính là khắc tinh của bán thần.
Một khi bán thần bị pháo hỏa lực chủ của pháo đài khóa chặt trên mặt đất, đòn tấn công bão hòa tức thì đủ để bao phủ bán kính 5 km, trong vòng 5 km này, dù có cả trăm bán thần cũng đều sẽ chết hết.
Vì vậy, tất cả bán thần đều cố gắng tránh đối đầu trực diện với pháo đài trên không.
Lý Thúc Đồng cũng không ngoại lệ.
Trần Dư cũng không ngoại lệ.
Không ai có thể tạo ra một ngoại lệ.
Nhưng bây giờ, Hà Kim Thu đã tạo ra một bước đột phá chỉ sau một đêm và viết lại huyền thoại về pháo đài không quân bất khả chiến bại!
Chờ đã.
Khánh Trần đột nhiên suy nghĩ một vấn đề.
Nếu ông chủ Hà chỉ đang cố gắng chém giết để tìm một lối thoát, thì đối phương đâu nhất thiết phải chiến đấu với pháo đài trên không.
Còn pháo đài không quân đã rời khỏi trung tâm thành phố, thì mục tiêu bay đến phải là hướng của hắn chứ...
Ngay lập tức Khánh Trần đã hiểu được nguyên nhân chuyện này, hẳn Công tước Bạch Ngân đã biết sự thật, vì vậy mới không ngần ngại sử dụng pháo đài không quân để bay đến giết hắn.
Mà sau khi ông chủ Hà rời khỏi hầm giam, việc đầu tiên hắn làm là giúp Khánh Trần ngăn chặn pháo đài phòng không khổng lồ này.
Đối phương thực sự đã làm được điều đó!
Khánh Trần nhất thời cảm thấy kích động, nhưng ngay sau đó lại trở nên lo lắng.
Hắn biết rất rõ rằng ngay cả khi ông chủ Hà có đột phá, hắn cũng không thể một mình chống lại cả thành phố.
Ngay cả khi pháo đài trên không thất thủ, cũng vẫn có hàng trăm chiếc phi thuyền khác đang quay trở lại.
Khi khả năng con người kém đi, một người không thể trở thành kẻ thù của cả thế giới.
Khánh Trần không phải đang coi thường ông chủ Hà, mà là phân tích tình hình bằng một thái độ khách quan, sau đó đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất cho bản thân.
Trên chiến trường là thiên binh vạn mã, một mình chống chọi với cả thành phố, lại không có đồng đội hỗ trợ.
Chỉ có hai người là Khánh Trần và ông chủ Hà.
Nếu hắn đi, khi ông chủ Hà kiệt sức, họ chết là cái chắc.
Nên, bản thân hắn nhất định phải ra chiến trường sao?
Đây là sự lựa chọn mà Khánh Trần phải thực hiện.
Có đáng không? Vốn dĩ hắn muốn đi cứu ông chủ Hà, kết quả cả hai người đều phải bỏ mạng ở đó, có vẻ chẳng thỏa đáng chút nào.
Lý do tại sao ông chủ Hà không để Khánh Trần giải cứu hắn chính là vì hắn lo lắng sẽ có kết quả này.
Nhưng...
Nếu cuộc sống chỉ biết xem xét nó có đáng không, thì lúc đó đã thua rồi.
Khánh Trần mỉm cười, hắn quay đầu lại và nói với Lão Nhị đang trên tán cây bên cạnh:
"Ta biết trong lòng ngươi hẳn đang nghĩ: tên tiểu tử nhà ngươi còn muốn thể hiện cái gì, đổi lại là ngươi chỉ có thể sống đến 40 tuổi như bọn ta, ngươi cũng sẽ lựa chọn đoạt xác người khác. Ta không bác bỏ điều này, bởi vì ta chưa bao giờ phải đối mặt với khó khăn như vậy, nên dù ta có nói hàng ngàn hàng vạn lời cũng không thuyết phục được ai."
"Phải rồi, ai mà chẳng sợ chết?"
"Nhưng bây giờ ta sẽ cho các ngươi thấy, Kỵ Sĩ của đại lục phương đông rốt cuộc khác các ngươi ở điểm nào. Để các ngươi tận mắt chứng kiến, thế nào gọi là một khoảnh khắc rực rỡ của cuộc đời có giá trị bằng một trăm năm!"
Dù có hàng nghìn người, ta cũng đi.