"Biến mất rồi sao?"
"Không, hắn bay thẳng đến phía trên pháo đài Bạch Ngân!"
Một sĩ quan tham mưu tác chiến nói lớn.
Đám binh sĩ choáng váng, phải làm sao đây? Pháo đài không quân không hề vận chuyển hỏa lực có thể tấn công bầu trời.
Đây không phải là một lỗi thiết kế.
Mà là độ cao mà pháo đài không quân đạt đến gần như không có phương tiện bay nào có thể với tới được, thậm chí nó có thể bay ở độ cao 15.000 mét và tấn công xuống mặt đất bất cứ lúc nào.
Ở độ cao này, ngay cả một dị năng giả hệ lực trường cũng không thể bay lên.
Trong phòng chỉ huy, tất cả mọi người đều nhìn bóng người trên mô hình ba chiều, Hà Kim Thu đang đứng trên kiếm, phiêu dạt trên những tầng mây.
"Chờ đã, tại sao hắn không cử động?"
"Hình như hắn...đang ngẩn người?"
Hà Kim Thu trên chín tầng mây đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đầu.
Hắn nhìn thấy dải ngân hà rộng lớn bị treo ngược trong bóng tối, nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời trong tầm tay.
Đồ sộ, hùng vĩ.
Im lặng.
Không ai có thể nghĩ rằng trong chiến trường bi thảm này, một Kiếm Tiên cô độc lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào vẻ lộng lẫy của các vì sao mà trở nên thất thần.
Trên thực tế, sớm nhất là hai tháng trước hắn đã có thể cưỡi kiếm bay đi du ngoạn, nhưng hắn chưa bao giờ đến bầu trời để nhìn thấy khung cảnh thấm vào ruột gan này.
Cho đến bây giờ, hắn mới biết mình đã bỏ lỡ điều gì trong đời.
"Thật là đẹp."
Hà Kim Thu cảm thán, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt hắn.
Không bi thương, không bi lụy.
Hắn chỉ cảm thán thế giới này thật rộng lớn, còn cuộc sống thì lại thật láu cá.
Lúc này, tóc đen trên đầu hắn đã biến thành tóc trắng, trong nháy mắt biến thành bạc trắng cả đầu!
Hà Kim Thu cười, thở dài cảm khái:
"Hoa rồi sẽ nở, chỉ có con người mãi mãi không thể quay trở lại thuở thiếu niên."
Trong cuộc đời này, suốt một con đường đầy gập ghềnh trắc trở, hắn đã từng đối diện, từng bỏ lỡ, từng khóc, từng cười, từng khắc chế, cũng từng càn rỡ.
Nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra hắn đã đi nhiều con đường sai lầm đến vậy.
Trên con đường ấy, sáng có cọp dữ, tối có trường xà, nghiến răng hút máu, giết người như tê.
Nhưng không sao đâu.
Không sao.
Chợt Hà Kim Thu đột nhiên ngã xuống, hắn điều khiển mười hai thanh kiếm bay lượn lờ xung quanh mình, thanh kiếm bay càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức không phân biệt được đâu là kiếm đâu là người nữa.
Sau khi trở thành bán thần, Tâm Kiếm trở nên sáng chói lạ thường.
Cư dân thành phố Bạch Ngân chỉ cảm thấy dường như có một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, vẽ nên một luồng sáng thẳng tắp, xuyên qua những đám mây với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, lao thẳng tới pháo đài trên không.
Những đám mây dường như đã bị thủng một lỗ, trút xuống bên dưới những mây mù.
Luồng ánh sáng chói lọi đó cứ rơi, rơi, thẳng tắp, bén nhọn, không gì địch nổi.
Ầm một tiếng, ánh sáng nổ tung trên boong của pháo đài không quân.
Một giây sau.
Ánh sáng độc nhất vô nhị trên thế giới này xuyên qua pháo đài Bạch Ngân và sau đó lại xuyên từ dưới lên!
Vô số mảnh vỡ màu đen của pháo đài rải rác khắp không trung và đập mạnh xuống mặt đất.
Cỗ máy chiến tranh khổng lồ đó đã thực sự bị Hà Kim Thu xuyên thủng như thế đấy!
Ngay sau đó, từ cái lỗ bị xuyên thủng bùng lên một ngọn lửa cháy dữ dội!
Trước đây chưa từng có, và sau này cũng không bao giờ có nữa.
Kể từ khi pháo đài trên không xuất hiện trong lịch sử loài người, nó chưa từng trải qua một trận công kích như thế này!
Sau khi tất cả siêu phàm giả trở thánh bán thần, mọi người phải dựa theo tình hình giao đấu với các bán thần khác để đánh giá sức mạnh thực sự của mình đang ở mức độ nào, và xác định mình đang ở vị trí nào trong chuỗi thức ăn.
Nhưng kể từ khi trở thành bán thần Hà Kim Thu vẫn chưa từng giao đấu với bất cứ một bán thần nào, hắn đã chọn một đối thủ đáng sợ hơn.
Đường về, khó quá.
---
Chút cảm nghĩ của mình khi dịch tới chương này…
Thật sự đọc tới đây mình rất xúc động.
Truyện hay bị các bạn bảo là tinh thần đại Hán quá cao, đúng lắm. Khoảng thời gian đầu dịch mình còn khó chịu cơ mà, nhưng nếu bỏ qua những thiên kiến này, chỉ đơn giản là đọc truyện, mình đảm bảo bạn không thể chê bộ này đi đâu được.
Xét về nội dung, tình tiết, ý tưởng, cách xây dựng nhân vật… tác giả thật sự rất chắc tay. Nhất là với các chi tiết gây hài. Nếu các bạn không biết thì khoa học đã chứng minh hài hước cũng là một loại thông minh và không phải ai cũng hài hước một cách logic và duyên dáng được.
Không chỉ có thế, sự hào hung, tinh thần trượng nghĩa, tính nhân ái cũng được đề cao trong truyện thay vì chỉ đơn giản là sảng văn thông thường như đại đa số các truyện hiện nay.
Mỗi nhân vật trong truyện đều có lý tưởng riêng, có thể đúng có thể sai nhưng một người có lý tưởng không bao giờ là một người tầm thường.
Dù là main nhưng Khánh Trần vẫn có lúc sa cơ, vẫn phải chịu nhục, vẫn phải đứng trên những ngã rẽ một mất một còn… thật sự những chi tiết này mang tính thực tế một cách ẩn dụ khá cao…
Thôi nói tới đây là được. Với mỗi bộ truyện được đăng tại YY của bên mình, hy vọng các bạn sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời nhé!