Ánh trăng soi sáng vào thân ảnh của hắn, giống như một tấm chăn bông, lại giống như một người mẹ lặng lẽ đến phòng của con trước đêm con mình đi xa, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ông chủ Hà cũng không sợ ma, nếu trong nghĩa trang này thực sự có ma, đổi lại phải là chúng sợ hắn mới đúng.
Vào ngày thứ bảy trở về, hắn cưỡi kiếm bay đến Thị trấn Sa Mạo ở Hán Nam, nhẹ nhàng hạ cánh trên bờ đê.
Hồi đó họ đã chống chọi với cơn lũ ngay tại đây, nhưng lúc đó chưa có kè bê tông, khắp nơi đều là phù sa.
Nước mưa quá lạnh, nên có lúc khi hắn xách bao tải bước qua, chân đạp lên bùn đất lại cảm giác bùn cũng thật ấm áp.
Hà Kim Thu cũng không biết tại sao hắn lại đến đây để làm trạm dừng chân cuối cùng.
Chỉ cảm thấy đây là khoảng thời gian khó khăn và vất vả nhất trong cuộc đời của hắn, thứ mà hắn đã mơ đi mơ lại nhiều lần.
Hà Kim Thu nhập ngũ trước khi học xong trung học phổ thông.
Thật nhiều năm về sau, khi nghe các thành viên của Cửu Châu nói về việc bao nhiêu năm xa cách, họ vẫn ước mơ được trở lại trường trung học để học và thi vào đại học.
Hoài niệm khoảng thời gian vừa khó khăn vừa tuyệt vời đó.
Hà Kim Thu sẽ nghĩ rằng khoảng thời gian đó của hắn thực ra là ở trên bờ kè này, chỉ khác là lúc đó có hàng chục nghìn đồng đội bên cạnh, còn bây giờ chỉ lẻ loi một mình hắn.
Nhưng khi đêm xuống, bỗng vang lên tiếng bước chân đằng sau hắn.
Hà Kim Thu cười nói:
"Không phải đã nói ngươi đừng đến tìm ta sao?"
Trịnh Viễn Đông cũng ngồi ở trên bờ kè:
"Từ khi nào lại tới lượt một tân binh như ngươi ra lệnh cho tiểu đội trưởng hả? Ngươi bảo ta đừng tìm là ta sẽ không tìm sao?"
Hà Kim Thu vui vẻ:
"Cũng có lý."
"Nói đi, định làm thế nào?"
Trịnh Viễn Đông hỏi.
"Bây giờ ta còn đang bị người ta treo trên trần nhà bằng cái móc xuyên qua xương quai xanh đây, còn có thể làm được gì chứ?"
Hà Kim Thu hỏi ngược lại.
Trịnh Viễn Đông nói:
"Đừng lề mề, nói kế hoạch của ngươi đi."
"Tất nhiên phải giết hết tất cả những kẻ đã tính toán ta mới được rồi."
Hà Kim Thu hơi nheo mắt:
"Chúng nghĩ rằng nhốt ta ở đó thì ta sẽ không nhúc nhích gì được, nhưng chúng đã đánh giá quá thấp tính cách của ta."
"Có kế hoạch là tốt rồi."
Trịnh Viễn Đông gật đầu:
"Khánh Trần nói hắn đã dẫn tất cả chín người trong đoàn Hắc Kỵ Sĩ đi rồi, bây giờ Công tước Bạch Ngân vẫn đang trấn giữ ở thành phố, còn hai người còn lại là Kỵ Sĩ thứ mười và mười hai. Công tước Bạch Ngân là một bán thần, e rằng ngươi không đánh lại được hắn."
"Không đánh một trận sao biết được là không thể đánh bại hắn?"
Hà Kim Thu bình tĩnh nói:
"Ngươi cũng thấy rồi đấy, bây giờ ta đã biến thành bộ dạng ma quỷ này rồi, tất nhiên, có được ắt có mất, ta đã trả giá, ắt hẳn sẽ có thu hoạch."
Hà Kim Thu nói tiếp:
"Thực ra ta thấy khá ngạc nhiên đấy, không ngờ Khánh Trần lại giúp đỡ ta nhiều như vậy. Lần đầu tiên gặp hắn, ta cứ tưởng hắn cũng là người giống như ta, ích kỷ và thận trọng. Nhưng khi chúng ta trải qua nạn thử triều ở thành phố số 10, ta mới phát hiện ra rằng cuộc sống của bọn ta hoàn toàn trái ngược nhau, ban đầu ta là một người mang theo nhiệt huyết sôi sục nhưng lại bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh, còn hắn lại là từng chút một được người khác đánh thức nhiệt huyết trong tim."
Hà Kim Thu xúc động nói:
"Thực sự ngưỡng mộ hắn...Đúng rồi, hãy giúp ta nói lời cảm ơn với hắn."
"Ừ."
Trịnh Viễn Đông gật đầu:
"Ta sẽ nghĩ cách để qua được đó, nhưng thứ như Mật Thược Chi Môn thực sự không quá đảm bảo, ta không dám chắc mình phải thử bao nhiêu lần mới thành công."
"Không sao đâu."
Hà Kim Thu cười nói:
"Ta biết mình phải làm gì."
"Bây giờ ngươi cần ta làm gì?"
Trịnh Viễn Đông liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên tay, sắp phải xuyên không rồi.
Hà Kim Thu giơ hai tay lên:
"Dùng con dao đen của ngươi chặt đứt hai cánh tay của ta, sau khi ta đến thế giới trong, ta có thể bắt đầu một màn đại khai sát giới."
Ở thế giới trong, hai cánh tay của hắn bị dây leo quấn chặt, sức lực và năng lực toàn thân đều không có cách nào sử dụng được.
Cách để thoát khỏi sợi dây leo này cũng rất đơn giản, chẳng qua là đám Hắc Kỵ Sĩ không cho rằng Hà Kim Thu lại có dũng khí này.
Nhưng hắn thực sự có.
…
Đếm ngược 168: 00: 00.
Thế giới lại được bao trùm bởi ánh sáng.
Lão Nhị ở trong rừng cảm thấy hắn như vừa mới lấy lại quyền kiểm soát thân thể trong chốc lát.
Nhưng chỉ một lúc sau.
Sợi tơ lạnh lẽo quấn quanh tay hắn chợt biến mất, sau đó lại quấn lấy tay hắn trở lại.
Hắn hối hận không thôi, như thể cơ hội thoát thân duy nhất cứ vậy mà bị hắn bỏ lỡ.
Trên thực tế, cơ chế xuyên không có ảnh hưởng đến Con Rối Giật Dây.
Ở khoảnh khắc Khánh Trần quay trở lại, tất cả vật cấm kỵ đều sẽ trở lại cùng với hắn.
Vì vậy, tại thời điểm đó, Con Rối Giật Dây sẽ rời khỏi cổ tay của con rối, phải đợi đến khi hắn xuyên không thì nó mới được vắt ngang lại.
Khoảnh khắc này là một thiếu sót, nếu con rối mà hắn điều khiển đủ mạnh thì hắn có thể phát hiện chính xác khoảnh khắc này và sau đó khỏi khỏi sự kiểm soát.
May mà Lão Nhị không đủ mạnh.