Khánh Trần gật đầu:
“Những gì ngươi nói ta cũng từng suy nghĩ rồi, không thể phủ nhận là chưa đến bước ấy thì không ai biết rốt cuộc sẽ ra sao. Nhưng việc sử dụng ma dược thì ta hiểu được, còn đoạt xác đồ đệ mình thì không.”
Khánh Trần nhớ đến Lý Thúc Đồng và nói:
“Kỵ Sĩ là truyền thừa sư phụ dạy dỗ đồ đệ, sư phụ là chỗ dựa của đồ đệ, khi đồ đệ gặp phải nguy hiểm sư phụ đứng ra nói “có ta ở đây” hữu dụng hơn bất cứ điều gì. Các đồ đệ của ngươi tin tưởng ngươi, kỳ vọng có được tương lai tốt đẹp, nhưng lại không biết ngay từ đầu sư phụ mình cũng chỉ chú ý thể xác của mình, thật là xấu xí.”
Lão Nhị im lặng hồi lâu:
“Nhưng tuổi thọ của bọn ta quá ngắn, nếu bọn ta cũng có thể sống đến 251 tuổi như ngươi…”
“Vậy đến khi 251 tuổi các ngươi sẽ đoạt xác đồ đệ mình.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Đơn giản là đoạt xác ít đi vài đồ đệ mà thôi, không có gì khác nhau cả.”
Nhưng Khánh Trần vừa nói xong thì lão Nhị thình lình giơ tay lên, một con kiến khoang màu vàng kim bỗng bay ra từ tay áo của hắn, lao nhanh như chớp về phía đối phương.
Con kiến khoang ấy chưa bay đến trước mặt Khánh Trần đã phun nọc độc từ phần đuôi.
Thế nhưng nọc độc không rơi lên người hắn mà rơi trúng bóng đen.
Lão Nhị vẫn luôn nói chuyện với Khánh Trần là để nhắm mắt tìm kiếm phương hướng của hắn, nhưng vấn đề là Khánh Trần có được ký ức của lão Tam, hắn biết lão Nhị còn cất giấu vật cấm kỵ tên là Kiến Khoang trong tay áo.
Ở trước mặt Khánh Trần, Hắc Kỵ Sĩ Đoàn gần như không có bất kỳ bí mật gì.
Kiến Khoang bị bóng đen nắm chặt trong tay không thể nhúc nhích, Khánh Trần nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt lão Nhị:
“Yên tâm, ngươi chưa chết được đâu, ta sẽ để các anh em của ngươi đi theo ngươi...Bao gồm công tước Bạch Ngân. Nhánh Kỵ Sĩ các ngươi không xứng được ở lại trên đời.”
Dứt lời, lão Nhị phát hiện có một sợi tơ lạnh buốt quấn lên cổ tay mình.
Ngay sau đó, hắn đánh mất quyền khống chế cơ thể.
…
Trong bóng tối, Khánh Trần chậm rãi mở mắt ra.
Hắn vẫn đang ở căn cứ huấn luyện Wingsuit Flying, còn bên ngoài thì truyền đến những tiếng kinh hô la hét, tiếng gào khóc, tạo nên một mớ hỗn độn.
Những người du hành đi vào khu cấm kỵ cùng với tập đoàn quân thành phố Hắc Thủy lúc này đã bị những mãnh thú của khu cấm kỵ ăn thịt, chỉ còn trơ trọi bộ xương.
Vì thời gian tử vong quá ngắn, xương cốt vẫn còn dính ít máu thịt, đủ khiến một số học viên nhìn thấy phải nôn ọe cả tiếng đồng hồ.
Bên ngoài vang lên tiếng khóc, thậm chí còn có người gọi cảnh sát, nhưng tất cả những chuyện này dường như không liên quan gì đến Khánh Trần đang trong phòng, việc đầu tiên hắn làm là gọi điện cho ông chủ Trịnh:
"Ông chủ Trịnh, ông chủ Hà xảy ra chuyện rồi."
Hắn biết, nếu trên đời này có một người sẵn sàng giúp đỡ Hà Kim Thu vô điều kiện, thì người đó chỉ có thể là Trịnh Viễn Đông.
Trong điện thoại, giọng nói Trịnh Viễn Đông đầy nặng nề:
"Ngươi cần ta làm gì?"
Khánh Trần suy nghĩ một lúc:
"Trước tiên chúng ta phải tìm được hắn."
Lúc này ông chủ Hà hẳn là đã trở về, nhưng không hiểu lý do vì sao đối phương lại không chủ động liên lạc với Khánh Trần và Trịnh Viễn Đông.
Trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Nếu Hà Kim Thu thực sự chắc chắn có thể trốn thoát được, đáng lý ra hắn phải ngay lập tức liên lạc với Khánh Trần, kể cho hắn nghe kế hoạch mới phải.
Hai chiếc xe cảnh sát lần lượt lái vào căn cứ huấn luyện, kể cả Khánh Trần đang ở bên trong cũng phải ghi chép lời khai.
Tuy nhiên, cảnh sát châu Âu dường như đã quá quen với sự tử vong của người du hành, họ bỏ đi sau khi viết vài dòng ghi chép nguệch ngoạc.
Ngày hôm sau, vì vụ việc tử vong này mà rất nhiều học viên đã chọn cách tạm ngừng việc học của họ và rời khỏi cơ sở huấn luyện.
Căn cứ huấn luyện vốn luôn náo nhiệt bây giờ đột nhiên trở nên im ắng, chỉ còn lại bảy người.
Alice lái chiếc xe bán tải của mình, đưa từng học viên đến sân bay quốc tế Courchevel, khi quay lại, nhìn khu căn cứ huấn luyện vắng vẻ, nàng thấy hơi lạc lõng.
Bước vào lớp, nàng nhìn thấy Khánh Trần vẫn đang lặng lẽ gấp bao dù, Alice có chút tò mò:
"Tager, tại sao ngươi không rời đi?"
Khánh Trần mỉm cười:
"Ta vẫn chưa học được kỹ năng Wingsuit Flying mà, tất nhiên chưa thể rời đi."
Alice sững sờ một lúc:
"Thật ra...ngươi cũng là người du hành đúng không, là người rất xuất sắc hay gì đó?"
Khánh Trần không trả lời:
"Đúng rồi, để ta giới thiệu một khách hàng mới cho ngươi, hắn tên là Trương Kiệm, rất giàu có, và hắn sẽ học cùng ta."
Trước đó chuyện Nhị Thập Cửu tham gia cứu hắn đã được Lý Đồng Vân kể lại, qua sự xác nhận của người khổng lồ, Nhị Thập Cửu quả thực không có vấn đề gì.
Khánh Trần quyết định đưa Nhị Thập Cửu vào ngạch quân dự bị Kỵ Sĩ và đi theo hắn học tập.
Ngoài ra, sự việc xảy ra với đoàn Hắc Kỵ Sĩ cũng đã cảnh tỉnh hắn.