Lão Nhị lẻ loi chạy trong rừng, thỉnh thoảng hắn ngoái đầu lại, thấy hai cái bóng đen mơ hồ cứ bám theo hắn mãi, nhưng lại không ra tay ngay.
Lão Nhị gào lên:
“Joker? Lão Tam? Rốt cuộc ngươi là ai!”
Không ai trả lời hắn, tay thợ săn ăn nấp trong rừng dường như không có hứng thú nói chuyện với con mồi.
Hai bóng đen liên tục điều chỉnh phương hướng truy kích, như là muốn đuổi hắn đến nơi nào đó.
Cảm giác nguy hiểm nảy lên trong lòng hắn...Tại sao đối phương lại phải đuổi hắn đi?
Có phải có thứ gì đó đang chờ mình phía trước không?
Không được, không thể đi theo sự dẫn dắt của đôi phương!
Tức khắc, lão Nhị đang phi nước đại bỗng nghiêng mình xuống dưới với tư thế rất kỳ lạ, cơ thể quay ngoắt 180 độ, đang chạy như điên thì dừng lại đột ngột, rồi chợt bùng nổ.
Từng múi cơ trên người hắn bột phát sức mạnh không gì sánh được, hắn lao thẳng đến chỗ cái bóng cấp B.
Phải phá cục!
Không thể bị đuổi theo nữa!
Chắc chắn lão Tam đang chờ hắn ở phía trước, nếu bị bóng đen đuổi đến đó thật thì hắn nhất định sẽ phải chết, vì thế hắn phải chạy ngược về!
“Nghĩ ta là trẻ lên ba à, lúc ta đang liều mạng chém giết trên chiến trường ngươi còn chưa sinh ra đâu! Dám chơi mưu kế với ta, ngươi cũng xứng chắc?!”
Lão Nhị gầm lên và xông đến trước mặt cái bóng cấp B.
Trong khoảnh khắc, lão Nhị dùng kỹ thuật đấu vật tinh vi, tay trái của hắn nắm khớp khuỷu tay của cái bóng, tay phải giữ chặt eo nó, đùi phải đè lên lưng bóng đen.
“Đi!”
Lão Nhị chỉ nhẹ nhàng xoay phần eo, toàn thân hắn như trục tâm và đòn bẩy, cứ thế nhổ cái bóng cấp B lên khỏi mặt đất và ném ra xa hơn 10 mét, nện mạnh lên thân cây!
Động tác vô cùng lưu loát, liền mạch, phải luyện ngàn vạn lần mới làm được như thế!
Xưa kia Hắc Kỵ Sĩ Đoàn ổn định không phải là nhờ vào những thủ đoạn và âm mưu dơ bẩn, họ chiến đấu lập công trong những cuộc chiến bình định vào thời kỳ vương quốc Roosevelt còn chìm trong hỗn loạn!
Năm đó trên chiến trường, quân địch mới nghe tên mười hai Kỵ Sĩ đã sợ mất mật!
Đã lâu lão Nhị không đích thân chiến đấu với ai.
Bất chợt khi hắn sử dụng kỹ xảo chiến đấu mình từng rèn luyện vô số lần, hắn như trở lại chiến trường ngày xưa.
Khi ấy mọi người tu rượu ừng ực, ăn thịt thì ngấu nghiến, các anh em gặp phải nguy hiểm thì sóng vai nhau bị bao vây thì lưng kề lưng ngoan cường chiến đấu phá tan vòng vây.
Lúc khiêu chiến sinh tử quan, mọi người cùng nhau ngồi trên đỉnh núi El Capitan, ngắm mặt trời khuất dần sau núi, cao giọng hát vang.
Tiếng hát ấy như có thể bay xa nghìn dặm, vượt qua biển, qua núi.
Nhưng mặt mũi họ trở nên dữ tợn, hung ác như thế này từ bao giờ? Anh em khi nào bắt đầu nghi kỵ, hãm hại lẫn nhau?
Hình như từ khi họ trở thành công tước, hầu tước.
Có những người có thể cùng chung hoạn nạn, lại chẳng thề cùng hưởng phú quý vinh hoa.
Dường như họ là những người như thế.
Lão Nhị chạy chục mạng, nếu có thể sống sót đi khỏi đây thì hắn nhất định phải uống với đại ca vài chén, tâm sự chuyện năm xưa.
Nhưng hắn không có cơ hội.
Hắn vừa mới chạy được vài bước thì có bóng người lao ra từ sau thân cây, Joker!
Trong nháy mắt lão Nhị cảm thấy khuỷu tay mình bị bắt được, đối phương bỗng vặn eo, hắn mất thăng bằng, bay ra ngoài, đâm vào thân cây!
Như để đáp lại câu “lúc ta đang liều mạng chém giết trên chiến trường ngươi còn chưa sinh ra”, đối phương dùng kỹ xảo đấu vật mình đắc ý nhất để đánh bại mình, hơn nữa mình lại chẳng có năng lực đánh trả!
Lão Nhị nên mạnh lên cây, trong khoảnh khắc ấy Khánh Trần rót vân khí Kỵ Sĩ của mình vào cơ thể hắn, thế nên bây giờ nước mắt lão Nhị tuôn ra ào ào, hai mắt đau buốt không tài nào mở ra được.
Rắc, thân cây bị lão Nhị đâm trúng nứt toạc từ bên trong rồi từ từ ngã xuống.
Vừa rồi, vân khí Kỵ Sĩ của Khánh Trần được rót vào trong người lão Nhị đã bắn lên đại thụ phía sau theo cú va chạm, khiến sợi thực vật bên trong dập nát thành mùn gỗ.
Lão Nhị cố chịu đựng cơn đau, lồm cồm bò dậy:
“Ngươi là Joker, lão Tam không âm hiểm như ngươi.”
Rốt cuộc hắn đã xác định được người trước mặt là Joker, không thể là lão Tam được.
Khánh Trần mỉm cười không lên tiếng, lão Nhị tiếp tục nói:
“Ta rất tò mò, bọn ta đoạt xác chưa bao giờ xuất hiện vấn đề gì, vì sao ngươi có thể giết được lão Tam?”
Khánh Trần vẫn không nói gì.
Lão Nhị nhắm mắt để mặc nước mắt chảy xuống, hắn cảm nhận được sự đè nén kỳ lạ trong sự im lặng ấy, hắn sa vào cảm xúc phẫn nộ:
“Nói cho ta biết, để ta được chết rõ ràng!”
“Ngươi cũng xứng à?”
Giọng của Khánh Trần vọng lại từ trong rừng cây
“Thể diện của Kỵ Sĩ bị các ngươi hủy hoại cả rồi:”
Lão Nhị ngẩng đầu, nghiêng tai dò tìm phương hướng của Khánh Trần:
“Kỵ Sĩ ở đại lục phía Đông các ngươi có truyền thừa chính thống, bọn ta không có, chỉ vậy thôi. Ngươi nghĩ bọn ta không muốn đi đường ngay à, bọn ta cũng muốn chứ! Ngươi không ở trong chăn sao biết chăn có rận, các ngươi thử đặt mình vào vị trí của bọn ta đi, chưa biết chừng các ngươi cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi!”