Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2545: Kiên Định




Đếm ngược 40:00:00, 8 giờ sáng.

Bên trong vương thành Trung Ương.

Hà Kim Thu đứng trên sân thượng một tòa cao ốc, quan sát chúng sinh bên dưới với vẻ mặt mệt mỏi.

Đây là địa điểm giao dịch hắn và Hắc Kỵ Sĩ Đoàn hẹn trước.

Theo giao hẹn, hắn phải tạo cơ hội cho Hắc Kỵ Sĩ Đoàn bắt giữ Khánh Trần, còn Hắc Kỵ Sĩ Đoàn cần phải giao hai ống thuốc cho hắn ở đây.

Ông chủ Hà nhìn bên dưới tòa nhà có mấy chục người mặc thường phục ngụy trang người đi đường lặng lẽ lẻn vào cao ốc hắn đang đứng.

Nguy hiểm lặng lẽ lại gần, hắn cười nhẹ, chẳng hề quan tâm.

Bây giờ hắn sống không được bao lâu nữa, vốn cũng không muốn liên lụy đến người khác.

Thậm chí ông chủ Hà còn cắt đứt liên hệ với Cửu Châu, giẫm lên Thanh Ngọc Tâm Kiếm bay qua biển, đến đại lục phía Tây tìm kiếm một cơ hội sống.

Khi ấy, ông chủ Hà đã kề vai sát cánh với Bạch Trú, Hội Phụ Huynh, Côn Luân đối kháng thử triều, phá vỡ tình hình bố cục ở nước ngoài, hắn cảm thấy mình đã làm xong việc mình nên làm, hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, không hề nợ ai nữa.

Có thể rũ bỏ mọi ràng buộc, cũng không cần ai giúp đỡ.

Hà Kim Thu biết, nếu hắn mở miệng thì nhất định đội trưởng Trịnh Viễn Đông sẽ chẳng từ nan mà đi với hắn chuyện này, cho dù tiễn đưa hắn cũng được.

Nhưng hắn không muốn làm vậy.

Nếu một người không còn cơ hội sống sót, vậy thì tìm đến với cái chết.

Phút chốc nào đó hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải chia tay với cuộc đời, xông vào Bạch Ngân Thành, điều khiển từng thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm cho đến khi chúng vỡ vụn hết, đến khi sức lực cạn kiệt mới thôi.

Thế mới phù hợp với định nghĩa về nhân sinh của hắn.

Nhưng hắn không ngờ, Khánh Trần sẵn sàng bước vào hiểm nguy, để hắn có một cơ hội được sống.

Ngay khoảnh khắc Khánh Trần bước vào thang máy, Hà Kim Thu rất muốn nói với cậu thiếu niên ấy, hay là thôi, chúng ta lại xông ra ngoài, ngươi đừng vào thang máy.

Nhưng ánh mắt của Khánh Trần lúc ấy...Còn kiên định hơn cả hắn.

Hà Kim Thu vuốt ve Đồng Vàng Sự Thật trong tay mình, không biết bắt đầu từ khi nào hắn không còn dùng để thứ này nữa...Hình như là sau thử triều?

Ngày hôm đó, hắn như trở về con đê nơi họ chống lũ và cứu nạn khẩn cấp, đội trưởng hò dô ta, đằng xa có người nói tuyến đê bờ tây lại vỡ rồi.

Nước lũ đập mạnh lên thân thể, nhưng tất cả mọi người quyết chí không lùi.

Nếu trước kia không gia nhập lực lượng giữ gìn hòa bình thì tốt.

Hoặc là không tòng quân cũng được.

Những việc này sẽ không xảy ra.

Đột nhiên, cánh cửa sau lưng hắn bật mở, một người đàn ông trung niên xách theo một chiếc vali màu đen chậm rãi đi lên sân thượng.

“Thứ ta muốn đâu?”

Hà Kim Thu vuốt ve Đồng Vàng Sự Thật.

Người đàn ông trung niên cười nói:

“Yên tâm, thứ ngươi lấy nguyên tắc của mình ra đổi, bọn ta sẽ không thất tín, trong vali là hai ống thuốc biến mất trong phòng thí nghiệm.”

Hà Kim Thu không để ý đến đối phương, hắn lấy một cây vàng nhỏ ra, đun chảy rót vào Đồng Vàng Sự Thật.

“Ta đã trả nợ.”

Chỉ chốc lát sau hình vẽ trên mặt phải của Đồng Vàng Sự Thật biến thành hai bông lúa đan chéo, đối phương nói thật, thuốc ở trong vali.

Hắn ngẩng đầu nhìn người kia, nói:

“Ta đã được lãnh giáo phong cách làm việc của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn, lấy đi thứ vốn thuộc về ta để trao đổi với ta.”

Người đàn ông cười nói:

“Về sau phục vụ cho bọn ta thì ngươi sẽ hiểu Hắc Kỵ Sĩ Đoàn có ý nghĩa thế nào trên đại lục này. Họ có thể cho ngươi tất cả những gì mà trước kia ngươi không tưởng tượng ra được, nữ nô lệ, tiền tài, quyền thế.”

Hà Kim Thu mỉm cười:

“Nếu ta muốn thì ta đã có được những thứ đó từ lâu rồi. Bây giờ chúng ta tính toán nợ nần giữa hai bên. Các ngươi bảo ta bán đứng người kề vai chiến đấu với mình, chỉ riêng điều này thì chết trăm lần cũng không đủ. Hôm nay thu một ít lợi tức của các ngươi, ngày sau ta sẽ khiến tất cả Hắc Kỵ Sĩ chôn cùng ngươi.”

Sắc mặt của người đàn ông trung niên thay đổi:

“Ngươi biết hậu quả khi chống đối Hắc Kỵ Sĩ là gì không?”

Hà Kim Thu hỏi ngược lại:

“Chắc hẳn ngươi cũng chỉ là một tên lính trong Hắc Kỵ Sĩ Đoàn thôi. Trước tiên ta mạo muội hỏi một câu, ngươi có cảnh giới bán thần không, hoặc là nói ngươi có mang bán thần đến không?”

Người đàn ông trung niên sửng sốt:

“Bán thần?”

“Nếu không mang bán thần đến, vậy thì hôm nay các ngươi đều phải chết.”

Hà Kim Thu cười nói.

Sau khi tàu Quân Lâm đến Liên Bang của đại lục phía Đông đã gửi về rất nhiều tư liệu, họ dùng một nửa thời gian để thu thập các loại tình báo.

Kết quả là họ phát hiện đại lục phía Đông cực kỳ bất ổn, bởi vì đã trải qua một cuộc khủng hoảng trí tuệ nhân tạo, cho nên lực lượng quân sự, khoa học công nghệ lạc hậu hơn bên này rất nhiều.

Bởi vậy, người của đại lục phía Tây luôn có cảm giác thượng đẳng khi đối mặt với người cua đại lục phía Đông, giống như người thành phố nhìn thấy người nhà quê.