Nhện Đen nhìn Lý Đồng Vân:
“3 tiếng trước thì không kịp rồi, trừ phi mật thược chi môn có thể đến bên ngoài Bạch Ngân Thành, chặn đường giết chết họ ngay ở đó. Nhưng trước đó để đến chỗ Bolton, chúng ta đã liên tục thay đổi người thử mấy trăm lần, nếu lần này vẫn không được…”
Tốc độ chạy của người khổng lồ bằng với ô tô, nếu đối phương đi không ngừng nghỉ thì có lẽ họ phải xông vào Bạch Ngân Thành, như thế nhiều người khổng lồ sẽ phải chết.
Không kịp.
Lý Đồng Vân cúi đầu trầm tư:
“Tuy nói ông chủ Hà làm phản, nhưng chuyện mà các ngươi đều phát hiện làm sao Khánh Trần ca ca của ta lại không phát hiện ra được? Nhất định là ca ca gài bẫy sẵn chờ họ nhảy vào, ai trúng bẫy thì kẻ đó xui xẻo. Được rồi, không cần đuổi theo, chúng ta cho nổ nơi này rồi rút.”
“Nổ kiểu gì?”
Nhện Đen hỏi.
Khánh Kỵ ở bên cạnh nói:
“Nếu là căn cứ phóng tên lửa đạn đạo thì dùng tên lửa đạn đạo đi, chẳng phải có sẵn đây à? Dù sao Khánh Trần đã rời đi được 3 tiếng rồi, chắc chắn tên lửa không lan đến chỗ hắn được đâu.”
Thế là họ giết tất cả binh lính trong căn cứ quân sự, Khánh Trần đón chuyên gia bom mìn của Khánh thị đến cài hẹn giờ đếm ngược 10 phút.
Khánh Kỵ dùng ám ảnh chi môn đón 29 và Bolton, đập vỡ mật thược chi môn ở vương đình.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả căn cứ quân sự đã trống không.
Sau đó, một đám mây hình nấm tiến căn cứ lên trời.
Sau khi vương triều người khổng lồ thay đổi quân vương, trận đầu đại thắng.
…
Cách màn khói bụi 150 cây số, hạm đội của Bạch Ngân Thành vẫn đang di chuyển.
Họ cũng thấy đầu đạn hạt nhân phát nổ, sau đó bị bão cát ngăn trở tầm nhìn.
Càng gần trung tâm vụ nổ, các chỉ số trên khí cầu máy lại càng hỗn loạn.
Nhưng Kỵ Sĩ đệ nhị Lão Nhị phụ trách chỉ huy hạm đội vẫn hết sức trấn định:
“Chắc chắn Joker chưa chết, tiếp tục di chuyển, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Hạm đội tiếp tục bay thêm 40 km, khói bụi từ từ tản đi, đột nhiên có người thấy tàu Ngũ Công Chúa đã hạ cánh cùng với hạm đội của ngũ công chúa trên bầu trời ở phía đằng xa.
Trên mặt đất, một nhóm người mặc quần áo chống hóa chất đang vất vả vận chuyển Thang Máy Giam Cầm, hình như muốn đưa lên tàu Ngũ Công Chúa.
Lão Nhi hô to:
“Chuẩn bị chiến đấu, phải cướp lại Thang Máy Giam Cầm! Nhắm tên lửa vào khu vực xung quanh Thang Máy Giam Cầm, cho nổ chết những kẻ vận chuyển kia, đừng lo, vật cấm kỵ không thể bị phá hủy, Joker ở bên trong không chết được.”
Lão Nhị thấy cửa thang máy vẫn đóng kín thì yên tâm, cũng phải, không có họ thì không ai có thể mở thang máy ra, chắc chắn Joker vẫn ở bên trong.
Hạm đội của Bạch Ngân Thành khai hỏa, những chiến sĩ gen đang vận chuyển thang máy cũng là một đám hèn nhát, họ vừa phóng tên lửa là những người đó lập tức vứt thang máy lại rồi chạy trốn.
Tàu Ngũ Công Chúa đón những chiến sĩ gen này xong thì bỏ đi rất dứt khoát.
Lần này Bạch Ngân Thành điều động cả một đơn vị không quân, thậm chí có thể hoàn thành một cuộc viễn chinh, tuy hạm đội của ngũ công chúa lợi hại nhưng vẫn chưa đủ lực lượng để khai chiến với Bạch Ngân Thành ngay ở đây.
Lão Nhị cười khẩy:
“May mà căn cứ quân sự phát nổ làm ngũ công chúa phải trì hoãn, bằng không tất cả đã muộn. Đi kéo thang máy lên, đừng đuổi theo, chúng ta lập tức về Bạch Ngân Thành!”
Hiện nay, chuyện quan trọng nhất với Hắc Kỵ Sĩ Đoàn chỉ có một: Bắt sống Joker, biết được tất cả bí mật của tổ chức Kỵ Sĩ ở đại lục phía Đông.
Về phần ân oán giữa ngũ công chúa với hoàng tộc, căn cứ quân sự còn nguyên vẹn không, liên quan gì đến họ đâu?
Nếu tất cả họ đều có thể sống 251 năm, hơn nữa ai nấy đều nắm giữ được con đường thành bán thần ổn định, hoàng tộc Roosevelt có thể làm gì được họ?
Binh sĩ Bạch Ngân Thành khiêng Thang Máy Giam Cầm về trong gió bão.
Khi chính tay chạm vào thang máy, lão Nhị mới thở phào một hơi, hắn cười cợt:
“Nói với lão Thập Nhất là hắn không cần lo đại ca treo ngược hắn lên đánh nữa, yên tâm về thôi.”
Nói xong, lão Nhị gõ thang máy:
“Này, Joker ở bên trong, bây giờ ngươi thuộc về bọn ta rồi.”
Giọng điệu lạnh lùng của Khánh Trần phát ra từ trong thang máy:
“Ta biết các ngươi muốn gì, nhưng các ngươi đừng hòng biết được thuật Hô Hấp từ ta, nằm mơ sống đến 251 tuổi.”
Lão Nhị nghe Khánh Trần nói vậy thì cười tít mắt:
“Ngươi không có quyền lựa chọn, bọn ta có cách để lấy được tất cả mọi thứ của ngươi.”
Khánh Trần tức giận đấm thang máy, âm thang rầm rầm vang lên từ phía trong khiến các binh sĩ hoảng sợ.
Nhưng lão Nhị chẳng hề để tâm, hắn chỉ cười tủm tỉm:
“Đừng lãng phí sức lực, chỉ tổ phí công.”
Hạm đội của Bạch Ngân Thành cấp tốc quay về trở, hạm đội đông nghịt cho thấy sự coi trọng của họ dành cho Khánh Trần.
Chỉ để lại trong lớp bụi mù khu căn cứ quân sự bị san bằng, cùng với hố sâu như thiên thạch rơi xuống.