Không chỉ thế, Khánh Trần vẫn đứng trong thang máy, không ngừng kích thích điện tích trong cơ thể, ngay lập tức hồ quang điện tung tóe trong cả buồng xe.
Người Xem Mệnh tuyệt vọng, hắn cảm nhận sự tê tái lan tràn khắp cơ thể mình, hoàn toàn không thể động đậy.
Hắn hối hận lắm, điều hắn hối hận nhất là đã ở trong một môi trường khép kín như vậy với Joker!
Trong môi trường này, năng lực có thể dựa dẫm nhất của hắn hoàn toàn vô dụng.
Khánh Trần thậm chí còn không ra khỏi thang máy, vậy mà tất cả người trong buồng xe đều chết hết, chỉ còn lại duy nhất Người Xem Mệnh.
Ở một thời khắc nào đó, Người Xem Mệnh nghĩ, nếu đối phương chỉ quanh quẩn trong thang máy vẫn có thể túy ý bật mở cửa, vậy có phải đây là môi trường chiến đâu mà đối phương đã lựa chọn kỹ càng không?
Hắn khổ sở chịu đựng, áo choàng đen trên lưng bị những cọng tóc đen mịn cắt ra, vết thương trên sống lưng cắt sâu thấu xương.
Người Xem Mệnh biết thủ đoạn đáng sợ này nhất định chỉ có thể dùng một lần, không thể dùng nhiều lần. Chỉ cần hắn cố chịu đựng vượt qua được lần này, hắn vẫn còn cơ hội. Nhưng Khánh Trần trong thang máy lại đang nhàn nhã nắm chặt bảo vật nạp điện trong túi của mình.
Lại cắt bỏ một đống tóc mái nữa, và lặp lại thao tác vừa rồi.
Người Xem Mệnh đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn chợt nhận ra rằng chỉ sau khi trực tiếp chiến đấu với Joker, hắn mới có thể hiểu được sự tồn tại này nó biến thái đến mức nào.
Không có cách nào để chiến đấu.
Tiếng bước chân vang lên từ trong buồng xe, Người Xem Mệnh đã bị chém thành một bầu máu, gân tay gân chân của hắn bị cắt đứt lúc nào không hay.
Khánh Trần ngồi xổm bên cạnh hắn, hỏi:
"Tại sao lần này các ngươi lại không nhìn thấy trước tương lai?"
Người Xem Mệnh nằm trên mặt đất, khàn khàn hỏi:
"Ngươi không biết sao?"
"Ta không biết."
Khánh Trần lắc đầu:
"Ta chỉ là đang chờ ngũ công chúa chủ động ra tay, ta biết cô ta là Người Xem Mệnh, vì vậy nhất định biết cách tránh thủ đoạn của các ngươi. Vậy nên chờ cho đến khi cô ấy ra tay ta mới bắt đầu động thủ. Nhưng ta quan sát hồi lâu cũng không biết cô ấy xác định thời cơ thế nào để ra tay, là khoảng cách sao? Hay là thời gian? Có thể nói cho ta biết không."
"Mơ đi."
Người Xem Mệnh giận dữ nói.
"Vậy thì thật xin lỗi nhé."
Khánh Trần thương tiếc:
"Có lẽ ngươi sẽ là Người Xem Mệnh có cái chết tàn tạ nhất đấy."
Người Xem Mệnh suy nghĩ một lúc:
"Vẫn có người tàn tạ hơn ta."
Khánh Trần sững sờ:
"Ngươi hài hước thật đấy."
Nói xong, hắn trút vân khí cuối cùng trong cơ thể của Con Rối Giật Dây và đâm thẳng vào tim đối phương. Sau đó Khánh Trần lại móc nhãn cầu của đối phương và bỏ vào túi chứa formalin.
Hắn nhớ Jindai Kura từng nói rằng chất lượng nhãn cầu ảnh hưởng trực tiếp đến sức mạnh sau này của Dodomuki, vậy nên nếu cho hắn nhãn cầu của cấp A mà đích thân hắn lấy cho, hẳn đối phương sẽ vui mừng lắm.
Nếu có cơ hội kiếm được nhãn cầu của bán thần thì tốt biết mấy.
Điều duy nhất cần lo lắng là chiếc túi gần như quá đầy rồi, hắn phải tìm cách gửi nó đến chỗ Jindai Kura thôi.
Cũng không biết ở đại lục phương tây có thứ gì giống như nhẫn không gian không, hay là...không biết Đại Vũ có sẵn sàng giao nhẫn không gian cho hắn không nhỉ?
Để trở về thương lượng với Đại Vũ xem sao.
Khánh Trần tiện tay hiến Người Xem Mệnh này cho Con Rối Giật Dây, lần này, Con Rối Giật Dây đã mọc ra sợi râu thứ bảy rồi.
Hơn nữa, khi được hiến tế, Con Rối Giật Dây còn giương nanh múa vuốt, nom vẻ rất hạnh phúc.
Khánh Trần thấy hơi ngạc nhiên, là vì vật cấm kỵ thường đặc biệt hứng thú với siêu phàm giả đã nắm vững quy tắc sao?
...
Tiếng lửa đạn bên ngoài xe vận tải đã ngừng lại.
Cạch một tiếng, Khánh Trần mở cửa khoang xe, hắn nhìn về phía ngũ công chúa, ngũ công chúa cũng bình tĩnh nhìn hắn:
"Joker, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Khánh Trần đầy quan tâm hỏi:
"Ngũ công chúa điện hạ một mình đến đây tìm ta, không sợ ta giết sao? Hung danh của ta đã lan tràn khắp đại lục phương tây rồi đấy."
Ngũ công chúa không mang theo người hầu, lạnh lùng nói:
"Ngươi ẩn nấp bên cạnh phu quân của ta, làm ra nhiều chuyện như vậy, còn hợp sức với Hà dựng nên một màn kịch hay cho ta. Được lắm, lúc đầu trong điện thoại, hai ngươi kẻ tung người hứng với nhau phải nói là tình cảm dạt dào như nước."
Khánh Trần hơi ngượng:
"Hahahahaha, lúc đó cũng là do cuộc sống ép buộc, lúc đó chúng ta đang ở thế đối địch mà."
Ngũ công chúa hỏi:
"Vậy bây giờ chúng ta là bạn?"
"Ít nhất cũng không phải kẻ thù."
Khánh Trần nghiêm túc nói:
"Khi bị nhốt trong thang máy ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, có vài chuyện khiến ta khá mơ hồ, có thể xin ngũ công chúa chỉ giáo không."
Ngũ công chúa Willa nói:
"Hạm đội từ Thành phố Bạch Ngân sẽ đến trong 20 phút nữa, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên."
"Tại sao lần này ngài lại tránh được lời tiên tri của Người Xem Mệnh?"
Khánh Trần hỏi.