Bởi vì mồ hôi nên máu tóc vàng của Bolton dính bết trên trán, trông có vẻ nhếch nhác.
Hắn khó hiểu:
“Ngươi là đồ đệ của lão Thập Nhất cơ mà? Tại sao lại phải cứu Joker? Tại sao lại phải cứu ta? Không phải là có âm mưu gì đấy chứ?”
29 xoay người đi ra ngoài:
“Nếu không phải điện thoại di động của ngươi cần mở khóa bằng mống mắt, nếu không phải bây giờ chỉ có ngũ công chúa mới giúp được thì ta còn lâu mới cứu ngươi. Ta quen biết Joker lâu hơn ngươi nhiều. Nhớ kỹ, không được ngó trái ngó phải, dù ngươi thấy được bóng Thập Nhất thì cũng không được nhìn hắn, hắn cấp A, sẽ cảm ứng được.”
29 dẫn theo Bolton yên lặng rời đi, trong tiếng nói cười vui vẻ trong khí cầu máy, hai người họ lặng lẽ đi bên ngoài sảnh yến hội lẻn.
Hắn không mở cửa khí cầu máy một cách khinh suất, mà hắn vào buồng kiểm tra của khoang động lực, mở lỗ thăm trần ở phần đuôi khí cầu máy ra.
Hai người họ nhảy ra khỏi khí cầu máy, sau đó giẫm lên bùn đất chạy về phía tây. Bolton trượt chân mấy lần, sau đó lại đứng lên. Cả đời này hắn chưa cực khổ đến thế bao giờ.
Đến bờ sông, bởi vì mưa to mà dòng nước vốn êm đềm tĩnh lặng trở nên đục ngầu, hơn nữa còn chảy xiết.
Bolton hoảng sợ, hắn không dám nhảy.
Nhảy một phát chẳng khác nào đưa số phận cho Chúa, bất cẩn nện trúng một tảng đá nào đó trong lòng sống là hắn chết tươi.
Bolton lớn tiếng hỏi trong màn mưa to:
“Phải nhảy ư?”
“Phải nhảy.”
29 quay đầu lại nhìn hắn:
“Đương nhiên, không nhảy cũng không sao cả, chỉ phải nhìn Joker chết thôi.”
Đột nhiên khí cầu máy trên không trung chiếu đèn pha về phía này.
Bolton cắn môi, cổ vũ bản thân:
“Ta là chim ưng trên núi cao, bay vút…”
29 đá vào mông hắn rồi cũng nhảy xuống con sông đục ngầu kia, xuôi theo dòng nước mà trôi đi.
…
Dưới mưa, hai chiếc xe máy di chuyển trong bùn lầy, nước mưa xối cho Khánh Trần và Hà Kim Thu ướt như chuột lột, cho đến khi xe máy sa lầy thì họ mới tiếp tục đi bộ.
“Mưa to quá.”
Khánh Trần hô.
Hà Kim Thu cười nói:
“Ta không có thời gian chờ mưa tạnh.”
“Vậy thì đi!”
Khánh Trần chạy như điên giữa cơn mưa.
Hai cao thủ hàng đầu cấp A đi trên mặt đất mà như trèo đèo lội suối. Hai bóng người lẻ loi chạy nhanh đến căn cứ quân sự khổng lồ đằng xa.
Hai con người xuất chúng với giá trị vũ lực chỉ sau bán thần của đại lục phía Đông có ý định làm rung chuyển cả căn cứ phóng đầu đạn hạt nhân bằng chính sức mình.
Bất giác, trong lòng họ dâng lên cảm giác vui sướng lạ thường. Màn mưa bị hai người đâm nát.
Họ thấy được ánh đèn xa xa giữa núi non trùng điệp, căn cứ quân sự TOP Đế Quốc được canh phòng nghiêm ngặt, đi thêm 500 mét nữa thì cứ cách năm mét lại có một chiếc máy bay không người lái tuần tra.
Nếu muốn phá vòng vây xông vào thì trước tiên phải vượt qua phóng tuyến hơn trăm máy bay không người lái.
Khánh Trần hỏi:
“Xông vào?”
Hà Kim Thu cười:
“Ta làm gì có thời giờ lặng lẽ lẻn vào, xông vào thôi! Ngươi vào trong căn cứ hẵng trổ tài, bây giờ để ta!”
Ngay sau đó hai người đồng thời lão xuống núi.
Hà Kim Thu mặc áo khoác màu đen, chín thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm bay quanh hắn, đan vào nhau thành một tấm lưới kiếm dày đặc.
Thanh Ngọc Tâm Kiếm bảo vệ hai người chặt chẽ trong phạm vi 200 mét, hễ gặp máy bay không người là một kiếm xuyên thủng.
Thời gian dần dần trôi qua, càng ngày càng có nhiều máy bay không người lái tập trung lại đây, mà Thanh Ngọc Tâm Kiếm của ông chủ Hà cũng càng giết càng nhanh hơn.
Trong lúc chạy, Khánh Trần tùy ý ngoái đầu lại nhìn thì thấy mấy thanh kiếm kia cắt không khí thành những đường màu trắng giữa trời mưa.
Tạnh mưa?
Không phải.
Khánh Trần ngẩng đầu lên, phát hiện Thanh Ngọc Kiếm Tâm giống như trải một tấm lưới kiếm xung quanh, giọt mưa rơi xuống đều bị luồng khí vô hình đánh bật ra.
Không ngờ khi Tâm Kiếm của Hồ thị phát huy đến mức cực hạn lại khủng khiếp như vậy, thảo nào trước kia ông chủ Hà có thể lo liệu một mình khi đối mặt với thử triều.
Thậm chí tổ chức tình báo Hồ thị đã điều động nội bộ Hà Kim Thu là chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo, cho rằng hắn là người có khả năng đến gần người sáng lập Hồ Thuyết nhất.
Nhân vật xuất chúng như thế lại bị trời cao ganh ghét, tiếc thay.
Đã có người trong căn cứ quân sự phát hiện có kẻ xâm nhập, họ điều khiển máy bay không người lái tức tốc lại gần, phát hiện ra rằng cho dù điều động bao nhiêu máy bay thì cũng chẳng được ích gì.
Thế nhưng căn cứ quân sự không rung chuông cảnh báo, cũng không vội vàng gửi lời yêu cầu giúp đỡ đến căn cứ quân sự gần đó.
Dường như họ đã chuẩn bị đâu vào đó, giờ chỉ việc đợi kẻ xâm nhập đến. Người Xem Mệnh đã đoán được tương lai sắp xảy ra.
Trong hố sâu dưới lòng đất, ở phần đáy của các hầm chứa tên lửa, mắt của người máy đang đứng yên sạc điện bỗng lập lòe tia sáng trắng.