Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2529: Không Có Tín Hiệu




Bolton choáng váng, Lão Thập Nhất lúc này không còn vẻ thân thiện như hắn ta vẫn nghĩ nữa!

"Ngươi muốn làm gì vậy?"

Bolton bị kéo vào phi thuyền với hai cánh tay giơ lên, hắn gầm lên:

"Ngươi có âm mưu gì đúng không? Vợ ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Dưới trời chiều, Lão Thập Nhất ngồi trên xe motor, châm một điếu thuốc.

Hắn nhìn về hướng căn cứ quân sự TOP của Đế quốc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một đám mây đen dày đặc lơ lửng trên bầu trời, che khuất hoàn toàn mặt trời lặn.

Tách, tách.

Hạt mưa rơi trên mặt đất, xộc lên một mùi bùn đất.

“Hoắc Kỵ Sĩ Đoàn của Bạch Ngân Thành các ngươi đang lên kế hoạch mưu toan cái gì, họ đi đâu rồi?”

Hầu tước Bolton phẫn nộ đập cửa phòng, nhưng cửa trên khí cầu máy là thứ mà một người bình thường như hắn đánh nát được sao?

Tay chảy máu mà cánh cửa vẫn chẳng hề tổn hại.

Lão Thập Nhất nghiêng người tựa ngoài cửa, một tay cầm ly thủy tinh đựng kem, tay kia cầm thìa làm bằng vàng ròng.

Hắn nói với giọng điệu hời hợt:

“Bolton, ngươi không nhúng tay vào việc này được, có thời gian lo lắng cho quản gia của ngươi thì chi bằng đi lo vợ của ngươi ấy.”

Bolton khựng lại:

“Tại sao phải lo lắng cho vợ ta? Nàng là công chúa hoàng tộc, ai dám động vào nàng?”

Lão Thập Nhất cười nhạo:

“Ngươi đúng là đồ ăn hại, chuyện gì cũng không biết. Hiện nay công tước Phong Bạo sắp kế thừa ngai vàng, nhất định hăn sẽ quét sạch tất cả những chướng ngại vật trước khi mình kế vị, mà trong đó nhị hoàng tử và ngũ công chúa là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn. Ngươi không hiểu Người Xem Mệnh, họ thích tiêu diệt hết thảy nguy hiểm trước khi nó manh nha, cho nên nhị hoàng tử và ngũ công chúa chắc chắn phải chết.”

“Vợ ta là con gái được quốc vương thương yêu nhất, sao hắn có thể cho phép công tước Phong Bạo làm như vậy?”

Bolton kinh hãi.

Lão Thập Nhất suy nghĩ rồi nói:

“Xem ra ngươi không hiểu chút gì về gia tộc Người Xem Mệnh thật…”

Giọng hầu tước Bolton nhỏ dần:

“Ngươi có thể cứu nàng không?”

Lão Thập Nhất gãi đầu:

“Ngươi tỉnh táo lại đi, Hắc Kỵ Sĩ Đoàn bọn ta không phải là hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa. Bọn ta không tự ra tay giết ngũ công chúa đã là tốt lắm rồi...Đương nhiên nếu không có mệnh lệnh thì bọn ta cũng lười làm mấy việc như thế. Bởi vậy bây giờ quốc vương chắc chắn đã nói tên thật của ngũ công chúa cho công tước Phong Bạo biết rồi, Người Phán Quyết cấp bậc bán thần dùng phép thuật hắc ám giết một kẻ cấp A dễ như trở bàn tay.”

“Vậy bây giờ các ngươi đang làm gì?”

Bolton hỏi:

“Chuyện này liên quan gì đến quản gia?”

Lão Thập Nhất nói:

“Chỉ sợ ngươi còn chưa biết thân phận của quản gia ấy nhỉ?”

“Hả?”

Hầu tước Bolton sửng sốt:

“Thân phận của hắn là gì?”

“Hắn là Joker của đại lục phía Đông, ánh sáng của người da trắng trong thế giới Siêu Đạo.”

Lão Thập Nhất dở khóc dở cười:

“Rốt cuộc ngươi có biết mình đi theo một quả bom hẹn giờ thế nào không hả? Hắn giả mạo thân phận quản gia để quậy banh vương quốc Roosevelt lên, về sau nếu để cho hắn lên làm hầu tước thì chẳng phải vương quốc sẽ bị hắn hủy diệt luôn à?”

“Ngươi chắc không?”

Bolton kinh hoàng, hỏi.

Ngay tức khắc hắn nghĩ đến lần đầu tiên gặp ánh sáng của người da trắng trong thế giới Siêu Đạo, đối phương còn không tiếc lời khen ngợi cho Tia Chớp…

Thế là Bolton cảm thấy nhiều việc đều trở nên hợp lý.

Nếu ánh sáng của người da trắng ở ngay bên cạnh thì mình giành được nhiều công huân, mấy lần may mắn thoát nạn cũng là điều dễ hiểu.

Có cao thủ cỡ đó ở bên người, mình muốn chết cũng khó.

“Ta không chắc thì sẽ nói ra à?”

Lão Thập Nhất nói với giọng bình tĩnh.

Bên trong cánh cửa, Bolton yên tĩnh lại, ngay sau đó tiếng đập cửa càng kịch liệt hơn, hầu tước Bolton gào đến mức lạc giọng:

“Có phải các ngươi muốn hại thần tượng của ta không! Có chuyện gì thì các ngươi nhằm vào ta đây này!”

Ngoài cửa lão Thập Nhất thót tim, suýt nữa không cầm chắc ly kem trong tay:

“Bị điên à, lớn tướng rồi còn theo đuổi thần tượng!?”

Bolton gào lên:

“Các ngươi định làm gì hắn?”

Lão Thập Nhất cười nói:

“Yên tâm, sẽ không để hắn chết, bọn ta còn có vài việc cần hỏi hắn.”

Nói xong lão Thập Nhất cầm ly rời đi, Bolton chỉ nghe thấy tiếng nữ binh cười đùa ầm ĩ từ xa vọng lại.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Bolton đang ngồi trên sàn nhà bỗng nghe được tiếng lạch cạch. Hắn ngoái đầu nhìn thì thấy 29 ở ngoài cửa nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.

Bolton trốn về sau theo bản năng.

29 nói một cách lạnh nhạt:

“Ngươi sẽ liều mạng cứu hắn, đúng không?”

Bolton nhìn người thanh niên châu Á trẻ tuổi trước mặt:

“Ngươi bảo ta đi cứu...Joker?”

29 ném cho Bolton một chiếc túi không thấm nước có chứa điện thoại của hắn và một chiếc kính thực tế ảo.

Bolton nhìn điện thoại:

“Sao không có tín hiệu?”

“Chặn rồi.”

29 nói:

“Dậy, theo ta chạy về phía tây, đi được 800 mét thì sẽ thấy một con sông chảy xiết, vào ngày mưa cá sẽ không ăn uống, trôi theo dòng nước 10 km là có thể ra khỏi khu vực chặn tín hiệu của khí cầu máy Thập Nhất, đây là con đường duy nhất chúng ta có thể đi.”