Vị vua này không ngờ lại lên kế hoạch thôn tính đại lục phương đông trước, sau đó mới trở lại đây.
Công tước Phong Bạo thấp giọng nói:
"Nhưng ta chỉ vừa mới tu hành truyền thừa Người Xem Mệnh, ngài cũng sắp phải rời đi, ba vị công tước còn lại liệu có tuân theo không?"
Quốc vương Roosevelt tươi cười đứng dậy mở phòng đọc sách, bí mật nói:
"Đi cùng ta, đã đến lúc cho ngươi biết những bí mật này rồi."
Phía trước là một con đường bí mật hẹp dẫn xuống lòng đất, công tước Phong Bạo đi theo phụ thân đi xuống, bởi vì thân hình hắn quá cao, nên phải cúi người đi về phía trước.
Hắn nhìn thấy trên tường có người dùng dao khắc những dòng chữ:
"Bao giờ mùa đông sẽ qua?"
"Khi nào ánh sáng trở lại?"
"Chúng ta đứng trong bóng tối cầu nguyện sự che chở của thần minh."
Đôi mắt của Công tước Phong Bạo nheo lại, hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng bên dưới trung ương vương thành này lại ẩn giấu một công sự ngầm do tổ tiên của Người Xem Mệnh đào ra.
Công trình ngầm này trông rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa một ví trí sâu thẳm dưới lòng đất.
Hắn xuôi theo bậc thang không ngừng đi vào sâu bên dưới, đã nhiều lần hắn nghe thấy tiếng sông ngầm chảy róc rách dưới chân hay trên đỉnh đầu.
Tường hai bên bậc thềm dát những ngọn đèn tritium lâu năm, những tia sáng yếu ớt soi sáng khắp nơi.
Không biết phải mất bao lâu, cuối cùng thì Công tước Phong Bạo cũng nhìn thấy phía trước rộng rãi sáng sủa hẳn lên, nơi đây được bật đèn, hắn thấy trên mặt đất có những chiếc hộp và hộp đựng vật tư được niêm phong hoàn toàn.
Nhà vua tự cười nhạo mình:
"Các hộp đều được đóng gói hút chân không hoàn toàn kín, bên trong bao bì chứa đầy thực phẩm. Tổ tiên đó đã trải qua mùa đông hạt nhân, nên đã dặn thế hệ mai sau luôn phải dự trữ đủ vật tư ở đây trong hơn 30 năm và không được làm trái. Những người đã từng đói khát sẽ luôn thèm khát thức ăn."
Công tước Phong Bạo gật đầu hiểu ý.
Công sự dưới lòng đất này rất lớn, giống như một quảng trường khổng lồ, trên quảng trường còn có hơn một chục ngôi nhà được xây dựng nên.
Giống như một căn cứ quân sự dưới lòng đất.
Hơn nữa, ở đây có rất nhiều lối đi và không biết chúng dẫn đến đâu.
Công sự dưới lòng đất trống rỗng, gió lạnh phất phơ thổi qua, thỉnh thoảng Công tước Phong Bạo lại nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, như xa tận chân trời mà cũng gần ngay bên tai.
Rất quái lạ.
Vua Roosevelt đưa mắt nhìn hắn:
"Sau này ta sẽ nói rõ cho ngươi nghe các con đường ở đây dẫn đến nơi nào, nhưng ta đưa ngươi đến đây không phải vì mục đích này."
Trên đường đi cùng quốc vương đến đây, công tước Phong Bạo đã bất ngờ nhìn thấy một kiến trúc kiểu biệt thự với phù hiệu màu đỏ được tô đầy trên mặt ngoài của những bức tường.
Hắn giật mình sợ hãi, luôn cảm thấy nơi đây đang giam giữ một sinh vật nguy hiểm nào đó.
Tuy nhiên, ngôi nhà này dường như có ma lực, trong lòng rõ ràng kháng cự nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó đang gọi mình.
Quốc vương đẩy cửa vào và bước vào, Công tước Phong Bạo thấy trong phòng khách rộng lớn của biệt thự đang đặt bảy chiếc quan tài làm bằng vàng ròng.
Vị vua già hỏi:
"Ngươi có biết giá trị của vàng không?"
Công tước Phong Bạo gật đầu:
"Nó chính là tiền tệ."
"Không."
Vị vua già nua lắc đầu cười:
"Từ xa xưa đã có người biết rằng chỉ có vàng mới có thể trang trải vận mệnh của ngươi. Vào đi, đây là lễ vật mà gia tộc trao cho ngươi, cũng là sức mạnh cho chuyến viễn chinh đến đại lục phương đông của ngươi."
…
Đếm ngược 56:00:00.
Trên phi thuyền "Thập Nhất".
Khánh Trần ngồi trên ghế trong phòng chỉ huy, thầm nghĩ về lời tiên tri mà tiểu Maki đã rút được.
Những người có ánh sáng trong mắt sẽ bị ánh sáng nhấn chìm. Những người theo đuổi lý tưởng, phản bội lý tưởng sẽ đi đến vực thẳm.
Ý đầu tiên chắc chắn đang ám chỉ hắn, ban đầu Khánh Trần nghĩ rằng 'bị ánh sáng nuốt chửng' có nghĩa là một vụ nổ lớn, chẳng hạn như khoảnh khắc Vĩnh Hằng Chi Thương giáng xuống.
Thế nhưng, vụ nổ đó dù dữ dội nhưng không ảnh hưởng đến hắn.
Vậy thì bị nhấn chìm bởi ánh sáng sẽ là nơi nào?
Và cả ý người theo đuổi lý tưởng và phản bội lý tưởng, Khánh Trần luôn băn khoăn không biết đó có phải là Công tước Phong Bạo hay không, nhưng giờ có vẻ như đối phương cũng không theo đuổi lý tưởng nào, thứ mà hắn theo đuổi chỉ là quyền lực mà thôi.
Lạ thay, lời tiên tri này cho đến tận bây giờ thậm chí vẫn chưa có dấu hiệu gì.
Lúc này.
"Khụ, khụ."
Hà Kim Thu ho dữ dội, cho dù cố gắng kìm nén thế nào cũng không thể dừng lại.
Những ngày này, Khánh Trần thậm chí có thể cảm thấy trạng thái của đối phương đang suy giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lần đầu tiên gặp Hà Kim Thu ở đại lục phương tây, ông chủ Hà anh hùng lừng lẫy một thời này chỉ gầy đi một chút, nhưng bây giờ đã có thể nhìn thấy tình trạng ốm yếu của hắn.
Trong phòng chỉ huy, Lão Thập Nhất tò mò hỏi:
"Ngươi bị bệnh gì vậy? Ở Vương quốc Roosevelt chúng ta hiếm có bệnh gì không thể chữa khỏi, nếu thật sự không khỏi được, chúng ta chỉ cần thay nội tạng thôi, thay đổi hết từ trong ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ khỏi bệnh. Tiền lương mà Bolton đưa cho ngươi còn không đủ để chữa bệnh sao, vậy thì ngươi đến chỗ ta..."