Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2523: Lễ Truy Điệu Bắt Đầu




Nhưng mà ngay lúc máy bay vừa mới đóng cửa khoang lại, Khánh Trần đột nhiên chủ động đi vào trong phòng ăn, đầu tiên, hắn liếc nhìn nhân viên an ninh, đối phương lập tức đứng dậy:

“Phụ Huynh, đã chuẩn bị xong.”

“Xác định có thể tự động cất cánh rồi?”

“Xác định, là kỹ thuật của Khánh Thị.”

Bất cứ một chiếc máy bay nào của thế giới bên ngoài đều có hình thức điều khiển tự động, nhưng nó chỉ giới hạn trong tự động hạ cánh và tự động bay, nhưng lại không thể tự động cất cánh, cái này còn phải dựa vào Hồ Thị mang kỹ thuật từ thế giới bên trong về.

Khánh Trần gật đầu, hắn gõ cửa phòng điều khiển:

“Mở hình thức điều khiển tự động, sau đó đi theo ta.”

Nói xong, hắn xoay người đi về phía cuối khoang, nhân viên an ninh mở cửa phòng vệ sinh ra giúp hắn, lại thấy Khánh Trần bước ra một bước, không ngờ lại biến mất trong vách tường trong suốt gợn sóng của phòng vệ sinh.

Tất cả nhân viên đội bay đều ngẩng người, chuyện gì thế này, sao tự nhiên lại đột nhiên biến mất không thấy vậy?

Hơn nữa, ngài mua máy bay không phải là để đi sao? Nếu ngài đã có năng lực xuyên không gian thì mua chiếc máy bay này để làm gì?

Lại thấy nhân viên an ninh nhìn về phía họ:

“Mau đuổi theo.”

Nhân viên đội bay lần lượt đi vào, phía sau cánh cửa là tiệm sách của Trịnh Thành, Đường Viễn đang nhàn nhã ngồi trên ghế đọc sách. Sau khi thấy Khánh Trần, hắn lập tức cười trêu chọc nói:

“Bây giờ ngươi bắt đầu chơi sang, vừa ra tay là một chiếc máy bay tám trăm triệu sao?”

Trong lúc nói chuyện, có người từ hiệu sách đóng cánh cửa chìa khóa bí mật lại.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Bây giờ đang là giai đoạn đấu trí, thăm dò nhiều thêm một chút cũng không sai. Còn về tiền bạc thì cũng chỉ là con số.”

Lúc này, hắn quay đầu nhìn về phía nhân viên đội bay:

“Phiền các ngươi chờ ở đây một đoạn thời gian, trễ nhất là tám tiếng đồng hồ, trước khi máy bay hạ cánh sẽ có kết quả.”

Đường Viễn đứng dậy:

“Đi thôi, đi Kình đảo.”

“Chờ chút, ta thay đồ.”

Khánh Trần nói:

“Ông chủ Hà là một người rất chú ý, tham dự lễ tang của hắn cũng phải ăn mặc trang trọng một chút, nếu không sẽ bị hắn chê.”

Đường Viễn im lặng.

...

Kình đảo chậm rãi trôi trên Thái Bình Dương, sóng biển bên ngoài vỗ vào vách núi của nó, bắn ra bọt nước cao mấy thước. Trong Kình đảo, những người du hành đều đã mặc giáo phục ngay ngắn, tâm trạng mỗi người đều có chút sa sút.

“Người xem cà vạt của ta đã ngay ngắn chưa?”

Một thanh niên hỏi cô gái đứng bên cạnh.

“Ngay rồi.”

Những người du hành ăn mặc gọn gàng, thể hiện họ rất coi trọng chuyện này...họ muốn tham dự lễ truy điệu.

Bây giờ học viện người du hành đã không giống khi xưa, tất cả mọi người đều là người tu hành chính hiệu, họ có Trường Sinh Thiên, Cảnh Sơn Trà, Tử Lan Tinh, gần như tất cả mọi người đều dùng tốc độ cực nhanh mà trưởng thành đến cấp C, thậm chí có người càng cao hơn.

Nhưng điều càng quan trọng là ở nơi này, họ được huấn luyện hệ thống chiến đấu, cuối cùng cũng tạm coi như là một chiến sĩ.

Họ đã học xong cách sử dụng súng ống, trên Kình đảo được cung cấp đạn dược không giới hạn số lượng này, thậm chí còn đào tạo ra được hơn mười tay thiện xạ sử dụng súng ngắm.

Sau khi khóa học súng ống khai giảng, gần như tất cả học sinh đều muốn làm tay súng thiện xạ...Đơn giản là vì người họ sùng bái chính là thần trong lĩnh vực này.

Hiện tại Trịnh Viễn Đông đã từ chức người đứng xem, tập trung ở trên Kình đảo đào tạo đám học sinh này, hắn dẫn theo học sinh đi phá hủy tổng cộng tất cả 2 căn cứ quân sự nước ngoài của vương quốc và tổ chức Future, chỉ vì muốn luyện binh.

Tất cả dường như đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng Trịnh Viễn Đông nghĩ đến những nguy hiểm và tai nạn sắp ập đến, vẫn cảm thấy họ còn chưa đủ nhanh.

Lúc này, lối vào cánh cửa chìa khóa bí mật trên Kình đảo được mở ra, một thiếu niên mặc vest đen, sơ mi trắng đi vào, từ từ đi về phía núi xanh cao chót vót trên Kình đảo.

Học sinh thấy hắn, lại lập tức yên lặng lại, cũng dừng lại tại tại.

Khi hắn đi lướt qua người học sinh, học sinh đều sẽ hơi cúi đầu:

“Chào tiểu viện trưởng.”

Đợi đến khi hắn đi xa, họ sinh sẽ thì thầm nói chuyện với nhau:

“Tiểu viện trưởng và ông chủ Hà cùng nhau giết chết một vị bán thần của Tây đại lục.”

“Họ còn phá hủy Bạch Ngân Thành của Tây đại lục.”

Mặc dù Khánh Trần đã đi đến Tây đại lục thì những tin tức có liên quan đến hắn vẫn chưa bao giờ dừng lại.

Nhất là người du hành đánh chết bán thần thế giới bên trong, trong mắt các học sinh thì đây là chuyện không thể nào làm được, nhưng Khánh Trần lại làm được.

Hiện tại học viện nông nghiệp đã đổi thành học viện chiến tranh, pháo đài chiến tranh rộng rãi liên tục cung cấp cho các học sinh đủ loại tài nguyên để tu hành. Khi Trình Viễn Đông cố ý lui ra vị trí phía sau, Khánh Trần đã trở thành lãnh tựu tinh thần của tất cả học sinh.

Đến cả chính hắn cũng chưa ý thức được chuyện này. Lễ truy điệu bắt đầu rồi.