Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2477: Hy Vọng Cuối Cùng




Hộp rút giấy đưa ra lời tiên đoán đều có liên quan đến vị ký chủ là Maki-chan, như vậy nếu người có ánh sáng trong mắt là hắn thì ánh sáng nuốt chửng hắn lại là gì?

Người lặng lẽ phản bội lý tưởng...là ai?

Trong lòng Khánh Trần có suy đoán, nhưng bây giờ đối với chuyện này thì không thể làm gì để chuẩn bị trước được, chỉ có thể quan sát rồi lại tùy cơ ứng biến.

Hắn lấy điện thoại ra khỏi túi quần, kéo Hồ Tiểu Ngưu, Trần Chước Tảo, Hồ Tĩnh Nhất, Lý Đồng Vân, La Vạn Nhai, Tiểu Thất, Tiểu Tam, Zard, Đại Vũ...vào trong một nhóm chat, chu đáo dặn dò kế hoạch tương lai.

Hắn đã phát hiện sơ hở trong vương quốc Roosevelt, chỉ cần cho hắn một cây gậy, nói không chừng hắn có thể cạy vỡ khe hở kia ra.

Nhưng cũng vào lúc này, cửa phòng của hắn bị người ta mở ra.

Bên trong trụ sở huấn luyện, hành giả thời gian người da trắng rất nhiệt tình. Hắn thò đầu vào, thấy Khánh Trần đang chơi điện thoại bèn cười híp mắt nói:

"Ngươi cũng không ngủ sao, không bằng đến phòng khách tâm sự với nhau? Chúng ta mới trở về từ thế giới trong, có không ít chuyện mới mẻ. Hơn nữa chúng ta còn mang theo thuốc biến đổi gen, ngươi có muốn không mở mang kiến thức không?"

Khánh Trần bình thản trả lời:

"Không cần đâu cảm ơn, đóng cửa lại giúp ta."

Hành giả thời gian người da trắng nhún nhún vai:

"Được thôi, tùy ngươi vậy."

Phòng khách bên ngoài dần trở nên ồn ào.

Hơn 30 vị học viên bưng ly cà phê ấm, tụ tập một chỗ chờ nghe hành giả thời gian kể chuyện xưa, sau đó mua thuốc biến đổi gien.

Khánh Trần nghe họ nhắc tới số của tổ hợp gen, QQSD-001, QQSE-001. Đây đều là thuốc biến đổi gen được lưu thông dành cho người bình thường thăng cấp thành chiến sĩ gen cấp F, nhưng vấn đề là những hành giả thời gian này không nói cho các học viên biết, hai loại thuốc biến đổi gen này trước mắt là hai loại thuốc biến đổi gen được công nhận có di chứng lớn nhất trong vương quốc Roosevelt.

Sau khi tiêm thuốc đầu tiên vào người, trên đùi người đó sẽ mọc ra gai ngược của côn trùng. Sau khi tiêm thuốc thứ hai vào người lại có khả năng xuất hiện mắt kép như côn trùng.

Mục tiêu của liên bang ở đại lục phía đông là làm cho di chứng của thuốc biến đổi gen giảm xuống mức nhỏ nhất, cho nên sản lượng vẫn không thể gia tăng. Còn đại lục phía tây thì lại rất buông thả, không kiêng kỵ điều gì.

Mà trong căn cứ huấn luyện này, vốn dĩ học viên có can đảm khiêu chiến Wingsuit Flying đều là người tìm kiếm sự kích thích trong cuộc sống. Họ vô cùng bằng lòng nếm thử cuộc sống khác mà thuốc biến đổi gen mang đến.

Lúc này, trong phòng khách có người đột nhiên hỏi:

"Hiện tại thế giới trong đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Gần nhất vương quốc Roosevelt đã tuyên chiến với vương triều người khổng lồ, mấy người chúng ta đang xuất phát với một nhánh quân đội của thành phố Hắc Thủy, chuẩn bị đến tiền tuyến."

Hành giả thời gian trả lời.

"Ồ, đi đánh trận có thể gặp nguy hiểm hay không?"

Học viên hỏi.

"Không đâu."

Hành giả thời gian cười nói:

"Nhánh quân đội này của chúng ta vô cùng đặc biệt, chỉ phụ trách điều tra sự kiện, không phụ trách đánh trận. Hơn nữa ngay cả người của vương thất đều tới, sao có thể có nguy hiểm được."

"Đúng rồi, Bạch Nhân Chi Quang mà ngươi nói lúc trước thế nào rồi?"

"Bạch Nhân Chi Quang đã hết thời, hiện tại trong thế giới trong người nổi tiếng nhất là hầu tước Bolton, vị hầu tước này đúng là lợi hại..."

Khánh Trần tắt điện thoại di động, nhắm mắt điều chỉnh nhịp hô hấp của Vạn Thần Lôi Ti, sau đó chìmvào giấc ngủ.

Trời đã sáng, Khánh Trần đúng giờ rời giường tiến vào phòng ăn.

Người phụ trách Alice trong trụ sở huấn luyện đang chiên trứng. Nàng cười, nhìn về phía Khánh Trần:

"Nghe nói đêm qua ngươi không gia nhập cuộc trò chuyện đêm khuya của họ, là do không có hứng thú với chuyện của hành giả thời gian sao?"

Khánh Trần suy nghĩ một lát rồi nói:

"Ta tới đây là để huấn luyện, không phải tới để kết bạn."

Alice sửng sốt một lát, sau đó nở nụ cười:

"Người châu Á đặc biệt thẳng thắn như ngươi cũng rất hiếm thấy."

Khánh Trần tự chiên trứng, nướng bánh mì và trộn salad rau củ.

Alice chợt phát hiện, thậm chí vị học viên này còn dùng miếng bánh mì lau sạch tương salad trên đĩa, sau đó ăn hết bánh mì.

Đợi đến khi ăn xong thì trên đĩa vô cùng sạch sẽ, giống như chưa từng được sử dụng vậy.

Dáng vẻ kỹ lưỡng lúc ăn cơm của đối phương khiến cho người ta phải ngạc nhiên.

"Tager, lúc ăn cơm ngươi vẫn luôn như vậy phải không?"

Alice hiếu kỳ hỏi.

"Không phải."

Khánh Trần suy tư một lát rồi nói ra:

“Đã trải qua một ít chuyện khắc cốt ghi tâm mới biến thành thế này."

"Đã trải qua chuyện gì?"

Alice hơi nghi hoặc:

"Chẳng lẽ trong một lần du lịch bộ hành nào đó ngươi đã bị nhốt trong núi, sau khi trải qua hoàn cảnh thiếu thốn thức ăn quý nên bắt đầu biết quý trọng thức ăn?"

Khánh Trần cười giải thích:

"Đã từng có người đem thức ăn của mình cho ta, từ bỏ hy vọng sống của bản thân. Ta chỉ muốn nhắc nhở bản thân quý trọng thời gian mình còn sống, bởi vì đây là hy vọng cuối cùng của họ khi còn sống."