Chỉ có số ít nhân loại được nhà tiên tri xem như bạn bè mới được tặng một quả.
Nhưng Khánh Trần cảm thấy, nhất định Cuồng Phong hiểu lầm gì rồi.
Rốt cuộc trái cây là do Đinh Đông đưa tặng, mà Đinh Đông chắc chắn chưa từng vượt biển đi đến đại lục phía Tây.
Khánh Trần còn định giả vờ mình là bạn của nhà tiên tri thật, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng bị vạch trần, đối phương trở về hỏi nhà tiên tri là biết ngay.
Thậm chí không cần hỏi nhà tiên tri, trong tộc người khổng lồ cũng sẽ có người có được thiên phú tâm linh cảm ứng, ví dụ như Đinh Đông.
Nói dối trước mặt người khổng lồ có thiên phú này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Khánh Trần giải thích:
“Ta đến từ bờ bên kia của cấm đoạn chi hải, trái cây cũng là do một người bạn thuộc tộc người khổng lồ cho ta. Hắn không phải nhà tiên tri của các ngươi, hắn tên là Đinh Đông.”
Vẻ mặt của Cuồng Phong lại thay đổi, trong đầu hắn, lời tiên đoán vĩ đại mà nhà tiên tri đầu tiên đưa ra dường như ngày càng rõ ràng hơn.
Hắn lẩm bẩm:
“Phong!”
(Một ngày nào đó một người bạn của người khổng lồ sẽ đến từ nơi tận cùng của biển cả, người bạn ấy khống chế sấm sét, màu vàng kim ẩn sâu trong con ngươi. Hắn là tín ngưỡng trên đỉnh núi, là sinh linh trong sóng biển, là chim ưng trên bầu trời. Hắn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta, sẽ thắp lên ánh lửa mới cho tộc người khổng lồ, mở ra kỷ nguyên mới. Hắn sẽ cứu vớt chúng ta ra khỏi khổ ải, chỉ dẫn cho chúng ta con đường phía trước.)
Giờ khắc này, Cuồng Phong chỉ nói một chữ, nhưng tính chất đặc biệt trong ngôn ngữ của tộc người khổng lồ lại như dẫn Khánh Trần đến căn phòng đá nơi nhà tiên tri cư ngụ, nhà tiên tri đầu tiên sắp đi đến tận cùng sự sống dùng ngọn lửa sinh mệnh để tiên đoán lần cuối.
Khánh Trần im lặng.
Trong lời tiên đoán này, dường như mỗi từ mỗi chữ đều nhằm vào hắn.
Thậm chí, hắn cảm thấy có người bắt tay với tộc người khổng lồ chơi hắn!
Khánh Trần thở dài:
‘Thật hay giả thế...”
Nói xong, hắn xòe bàn tay ra trước mặt Cuồng Phong, hồ quang điện màu vàng nhảy nhót trong lòng bàn tay, tựa như tinh linh vỗ cánh giữa màn đêm.
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Cuồng Phong, sắc vàng kim óng ánh nằm sâu trong đôi mắt hắn rung động tâm can, như cất giấu lôi tương.
Hết thảy đều hiện ra ngay trước mắt như trong lời tiên đoán.
Cuồng Phong khóc.
Đó không phải là biện pháp tu từ cường điệu, Cuồng Phong thật sự cảm động đến mức bật khóc, hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Khánh Trần:
“Bạn à, sao bây giờ ngươi mới đến, những năm qua bọn ta sống khổ lắm đấy!”
Khánh Trần:
“...Có thể đừng xúc động vậy được không.”
Thật ra, Khánh Trần từng tiếp xúc với Đinh Đông cho nên cũng biết người khổng lồ tuy trông thô kệch tục tằng, nhưng tình cảm không giống nhân loại, họ chất phác hơn.
Nhưng mới nửa tiếng trước Cuồng Phong còn xé người để chơi, bây giờ lại gào khóc nói muốn làm bạn với hắn.
Cuồng Phong nói:
“Phong!”
(Bạn của ta, đi với ta, tộc người khổng lồ cần ngươi.)
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Ta chưa thể đi được, ta phải tiếp tục ở lại đây, chờ đợi thời cơ chín muồi phá hủy vương quốc Roosevelt. Chỉ khi nào vương quốc Roosevelt hủy diệt, các ngươi mới có thể yên tâm sinh sống trên đại lục này.”
Cuồng Phong vội gật đầu:
“Phong!”
(Đều nghe theo ngươi, nhưng ta phải mau chóng trở lại vương đình, báo tin ngươi đã đến cho vua và nhà tiên trí, chắc chắn họ sẽ rất vui.)
“Ta liên hệ với các ngươi bằng cách nào?”
Khánh Trần hỏi.
“Phong!”
(Ta sẽ cho người ở lại chờ ngươi gọi, bầy khỉ di chuyển trên tán cây, sẽ thường thường chú ý chỗ ngươi, ngươi có thể để lại ký hiệu trên cây. Ký hiệu hình chim tức là gặp nguy hiểm, cần bọn ta giúp ngươi trốn thoát, ký hiệu hình rắn có nghĩa là…)
Chỉ trong phút chốc, Cuồng Phong đã nói cho Khánh Trần biết tất cả những ký hiệu mà tộc người khổng lồ giao ước với quân nổi dậy. Điều bất ngờ là những ký hiệu này đều rất toàn diện và cũng rất phức tạp.
“Phong!”
(Đúng rồi, trước khi bọn ta đi có cần phối hợp với ngươi giết “Hà” không?)
Khánh Trần vội nói:
“Không cần, không cần, ta còn cần dùng đến hắn. Ngươi đi mau đi, đi về nhà với tộc nhân của ngươi. Nhớ kỹ, chỉ có thể đem chuyện của ta nói cho vua và nhà tiên tri biết.”
Cuồng Phong quay người chạy vào sâu bên trong khu rừng cấm kỵ, đuổi theo đồng đội của mình.
Khánh Trần nhìn bóng lưng hắn, bỗng cảm thấy nhà tiên tri của người khổng lồ thật là thần kỳ, không ngờ đối phương thật sự tiên đoán được mình đã đến, hơn nữa còn miêu tả rõ ràng từng đặc điểm.
Hoàn toàn không giống lời nói của những kẻ lừa bịp.
Vốn dĩ hắn còn nghĩ vương thất Roosevelt có được truyền thừa Người Xem Mệnh giống y như bug, có thể áp chế tứ đại công tước bằng năng lực dự đoán tương lai, vậy tộc người khổng lồ sinh tồn dưới sự áp bức ấy bằng cách nào?