Đếm ngược 62:00:00.
Hàng 1 và hàng 2 đại đội dã chiến luôn đi sau lưng Khánh Trần, họ vòng qua khu mìn, dùng ưu thế to lớn từ cơ thể máy móc đuổi kịp thiếu niên.
Các binh sĩ biết, trưởng quan Tào Nguy phán đoán không sai, thiếu niên này đúng là người bình thường.
Họ đều là chiến sĩ trải qua huấn luyện khắc nghiệt, hiểu rõ người có cấp bậc nào sẽ có tình trạng cơ thể nào.
Lúc thiếu niên chạy bộ đã thở hổn hển, bước chân không còn chính xác như trước, cơ thể cũng bắt đầu lắc lư vì mặt đất gập ghềnh.
Dù đối mặt với một thiếu niên bình thường có tố chất thân thể như thế, các binh sĩ của đội dã chiến vẫn cảm thấy e ngại.
Vì khi đối phương nắm giữ quá nhiều quy tắc, toàn bộ khu cấm kỵ như đang trợ giúp đối phương.
Nếu hai bên đánh giáp lá cà, mỗi binh sĩ đều có lòng tin giết được thiếu niên.
Nhưng họ không có cách nào chiến thắng được quy tắc của khu cấm kỵ.
Mọi người quyết định cẩn thận quan sát hành động của thiếu niên, đối phương làm gì, họ sẽ làm đó, tuyệt đối không thể sai lầm.
Nếu không có lẽ sẽ xảy ra chuyện cây xấu hổ giết người như trước đó.
Vào lúc tất cả đều đang e ngại quy tắc, thiếu niên phía trước đi qua một khu vực nào đó, bỗng hát lên:
"Dưới cây cầu trước cửa có một đàn vịt đang bơi qua...”
Các binh sĩ hàng 1 hàng 2 đang đuổi theo đằng sau nhìn nhau, họ do dự một lát:
"Dưới cây cầu trước cửa có một đàn vịt đang bơi qua, mau đến đây, mau đến đây đếm xem, hai bốn sáu bảy tám...”
Bầu không khí trong rừng cây vốn đang ngột ngạt vì cuộc truy đuổi nay trở nên hoang đường vô cùng.
Mà đây là nơi giao nhau của "nội địa" và "biên giới" khu cấm kỵ.
Trong chốc lát, bỗng nhiên có một cây liễu to lớn trong nội địa duỗi cành cây cứng rắn cuốn hết binh sĩ hàng 1, hàng 2 vừa hát vào trong.
Cành liễu đỏ như máu quấn từng vòng trên lưng binh sĩ, sau đó bỗng siết chặt.
Làn da bên hông các binh sĩ bị siết ra máu, sau đó bắt đầu nứt ra từng phần một, cho đến khi cành liễu kia cứa đứt bụng của họ, để máu và nội tạng bắn lên trên cành liễu, thấm vào lòng đất, vô số kiến đỏ chui ra.
Đây chính là món quà cuối cùng mà Khánh Trần để lại cho họ, một món quà tên là quy tắc.
"Lúc người khác hát, không thể hát theo.”
Đầu tiên Khánh Trần dùng quy tắc kì lạ “không thể đi vệ sinh lung tung” để giết người.
Lại không hề nương tay, lợi dụng sự đáng sợ của cây xấu hổ để thu hoạch sinh mạng.
Hắn cứ như Thượng Đế chi phối tiết tấu của tất cả mọi người.
Dù hắn còn nhỏ yếu nhưng hắn lại lợi dụng quy tắc đến mức gần như cao nhất.
Sư phụ từng hỏi hắn vì sao muốn làm động tác cắt yết hầu.
Khánh Trần trả lời: Sợ họ chạy.
Nhưng thật ra hắn làm động tác này là có một mục đích: Tạo ra hình tượng mạnh mẽ và thần bí.
Hắn muốn đối phương tin tưởng rằng mình biết hết mọi thứ, nắm giữ tất cả quy tắc của khu cấm kỵ.
Khi hình tượng này đã khắc sâu vào lòng tất cả mọi người, hắn có thể khiến tất cả nhìn chằm chằm vào hắn, vô ý thức bắt chước theo!
Chi phối phản ứng bản năng của họ!
Sự thật đã phơi bày.
Tào Nguy có thể chỉ huy quân đội như đàn sói đi săn.
Khánh Trần cũng có thể thiết kế ra từng vòng từng vòng gông xiềng cạm bẫy.
Không ngừng thay đổi giữa nhân vật thợ săn và con mồi như một trò chơi, nhưng người thua sẽ phải chết.
Lúc này, chỉ có hai binh sĩ may mắn thoát khỏi, họ bị một màn này doạ sợ vỡ mật, quay người chạy ra bên ngoài khu cấm kỵ.
Trong máy truyền tin, Tào Nguy chưa khởi hành chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ trong tai nghe.
Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, vì khoảng cách quá xa, thậm chí Tào Nguy và Khánh Hoài cũng không rõ rốt cuộc thiếu niên đã dùng quy tắc gì để giết chết những binh lính kia!
Quỷ dị.
Sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Khánh Hoài cảm nhận được điều này.
Rõ ràng đối phương chỉ là người bình thường lại như một con quỷ sống lâu trong khu cấm kị.
Tào Nguy vẫn còn tỉnh táo, hắn hỏi:
"Còn người nào sống nữa không, nói ta biết đã xảy ra chuyện gì?!”
Một binh lính sợ hãi nói:
"Trưởng quan, ta là Trương Tĩnh. Chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Thiếu niên kia bỗng hát, chúng ta nghi ngờ hắn lại muốn lợi dụng quy tắc để giết người nên hát theo. Trưởng quan, tất cả đã chết hết, ngoại trừ ta và Lưu Thuận, tất cả đều chết rồi.”
"Thay đổi tần số truyền tin dự bị, đến khu A39 tập hợp với ta, dám tự tiện chạy trốn cứ đợi ra tòa án quân sự đi."
Tào Nguy nói, hắn phải hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, hai binh sĩ vẫn còn sợ hãi đi đến trước mặt trưởng quan.
Khánh Hoài lạnh lùng hỏi:
"Hắn dẫn dắt các ngươi hát bài gì? Hát lại một lần cho ta!”
Binh sĩ sắp khóc:
"Trưởng quan, ta không dám hát, những người hát đều chết rồi!”