Hắn làm thế cũng chỉ là thói quen mà thôi, nhưng không ngờ hiện tại lại hữu dụng.
Toàn bộ đội dã chiến bỗng lao ra ngoài giống như một tấm lưới, giống như đàn sói săn nai tại mùa đông.
Đàn sói sẽ tạo ra một cái lưới lớn, xua nai về phía trước.
Chúng không vội cắn xé con mồi, vì nếu bị con nai đang phi nước đại va phải, chúng sẽ bị thương.
Vào lúc này, thợ săn chỉ cần yên tâm kiên nhẫn chờ đợi con nai rơi vào hồ kết băng mỏng, chết cóng, chết chìm.
Đến mùa xuân năm, sau khi lớp băng tan, đàn sói có thể đến hưởng thụ bữa tiệc này.
"Hàng 7, di chuyển về phía khu vực A37, không được tiếp xúc với mục tiêu.”
"Hàng 2, di chuyển về phía khu vực A35, không được tiếp xúc với mục tiêu.”
Trong máy truyền tin, giọng của Tào Nguy vang lên.
Hắn tuyên bố từng câu lệnh một nhưng chưa thu lưới.
Nếu đã nhận ra đối phương biết được nhiều quy tắc, vậy không thể để đối phương có thời gian để dùng quy tắc nữa.
Không cần gấp gáp, Tào Nguy biết lúc con mồi tiến vào khu mìn, tất cả sẽ kết thúc.
Một giây say, có binh sĩ bỗng nhiên nói:
“Mục tiêu đã tiến vào khu mìn!”
Tào Nguy lập tức thở phào, Khánh Hoài cười nói trong máy truyền tin:
“Anh Tào Nguy, khó trách lúc trước ngươi lên chức rất nhanh, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người phải thán phục về khả năng chỉ huy này.”
Chỉ một giây sau, họ đột nhiên cảm thấy không đúng, vì không có tiếng nổ.
Tào Nguy lạnh giọng hỏi trong máy truyền tin:
“Bây giờ mục tiêu đang ở đâu?”
"Mục tiêu đang nhanh chóng đi qua khu mìn, không hề chạm phải bất kì quỷ lôi nào!”
"Mục tiêu không giảm tốc độ. Trưởng quan, hướng đi của hàng 2 bị khu mìn ngăn cản, có cần đi vòng không?”
Vào lúc này, Tào Nguy và Khánh Hoài nhìn nhau, Khánh Trần ở trong khu mìn không thể suy nghĩ được điều gì khác.
Hắn đã từng tới đây rồi.
Lý Thúc Đồng từng dùng hai ngày để dẫn hắn làm quen với hoàn cảnh và địa hình ở rìa khu cấm kỵ.
Mãi cho đến hai ngày sau, đám người Khánh Hoài mới tiến vào khu vực thích hợp nhất như hắn dự đoán và Khánh Trần bắt đầu ra tay giết người.
Nếu đối phương nghĩ rằng bày ra trận mìn có thể khiến nơi này trở thành sân nhà của họ thì sai rồi.
Có lẽ quen thuộc hoàn cảnh với người khác là biết ở đâu có núi, có sông, ở đâu có mô đất, có loại thực vật nào.
Nhưng đối với Khánh Trần, hoàn cảnh quen thuộc với hắn là…
Mỗi một gốc cây.
Mỗi một tảng đá.
Lá khô trên đất giống như hình xăm trên người, cây cối như tóc, đá lớn như nốt ruồi.
Mỗi một giây phút, Khánh Trần thậm chí còn cảm giác người này đang thân thiết nhìn chằm chằm mình.
Thế là, mỗi một chi tiết nhỏ ở đây đều nằm trong đầu Khánh Trần.
Nếu không tương ứng với vị trí trong trí nhớ thì sẽ không đúng.
Muốn chôn quỷ lôi nhất định phải thay đổi hoàn cảnh, dù là một quả quỷ lôi chỉ lớn bằng lòng bàn tay đi nữa. Dù ngươi có nguỵ trang nhiều thế nào, làm mặt đất trông rất tự nhiên nhưng so sánh với trí nhớ của Khánh Trần, không đúng là không đúng.
Hắn dễ dàng tránh đi mỗi điểm chôn mìn, nhanh chóng đi qua khu mìn trong ánh mắt cực kì kinh ngạc của tổ dã chiến. Với tổ dã chiến Khánh Trần như có mắt thần vậy!
Khánh Hoài hỏi Tào Nguy:
“Ngươi chôn bao nhiêu quỷ lôi ở khu vực này?”
"41 quả, trưởng quan, chúng ta chỉ mang theo tổng cộng 50 quả thôi.”
Tào Nguy giải thích.
Khánh Hoài nhíu mày, không hề thấy chân tay máy móc gì trên người thiếu niên kia, vì sao hắn có thể tránh được tất cả quỷ lôi?!
"Có đuổi theo nữa không?”
Tào Nguy hỏi.
Khánh Hoài nói với hắn:
“Tào Nguy, thật ra ngươi vẫn chưa dùng hết sức đúng không?”
Lúc này, Khánh Hoài đã tháo lớp ngụy trang, không còn gọi Tào Nguy là anh nữa.
Tào Nguy là cao thủ cấp C, võ trạng nguyên của toàn quân hai giới, sao đuổi theo một thiếu niên bình thường lại khó khăn như vậy?
Khánh Hoài tiếp tục nói:
“Ta biết trong lòng ngươi có kiêng dè, sợ đối phương nắm giữ quy tắc trí mạng. Nhưng ngươi phải hiểu, có người này, chúng ta không cách nào tiến vào sâu bên trong. Nếu ta bỏ qua cơ hội chấp hành nhiệm vụ lần này, dòng thứ nhất dòng thứ hai sẽ không cho ta cơ hội nữa. Nếu ta rời khỏi trận chiến ảnh tử, đến lúc đó ngươi bị hạ quân hàm thì toi.”
Tào Nguy hít sâu một hơi, nói vào trong máy truyền tin:
“Hàng 1, hàng 2 dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo hắn. Ta sẽ đến ngay, cần phải giết chết hắn trước khi trời tối. Hàng 7, ta muốn các ngươi đến khu vực A48 trước để bố trí phong tỏa, ta sẽ đích thân đuổi hắn tới nơi đó!”