Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2409: Khoác Lác




Trong cảng hàng không của Hắc Thủy Thành, Trung Vũ đeo hành lý trên lưng đến đây tập trung.

Binh sĩ phụ trách giới nghiêm kiểm tra thân phận của hắn:

“Người của hầu tước Merton? Khu H61, khí cầu máy dân dụng ngươi đi ở chỗ đó.”

“Cảm ơn.”

Trung Vũ đáp lại một cách lịch sự, bây giờ trông hắn giống một người bình thường. Hoặc giống con báo ngụy trang trước khi đi săn.

Hắn hiểu lúc nào nên ẩn nấp, chẳng qua lúc muốn ra tay hắn lại có chút không khống chế được bản thân, đồng thời có ham muốn dùng máu tươi sáng tác nên tác phẩm nghệ thuật. Thật ra lúc này Trung Vũ muốn được thấy mở mang tầm hiểu biết hơn, dục vọng sáng tác của hắn chưa mãnh liệt lắm, hắn vẫn có thể kìm nén.

Trung Vũ cõng hành lý, vừa đi vừa ngâm nga, so với những binh lính khác có vẻ thấp thỏm bên cạnh, trông hắn giống như đang đi nghỉ phép.

Đến khu H61, một sĩ quan nhìn hắn:

“Rais! Sao giờ ngươi mới đến, mau lại đây!”

Thấy có người gọi mình, Trung Vũ nhướng mày, đã lâu không có người nói chuyện với hắn như thế rồi? Là khi hắn vừa mới bị ánh sáng của người da trắng giết ngay tức khắc mà chưa kịp xả giận, vốn dĩ định tấn công thánh đường song suýt chút nữa bị Người Xem Mệnh phục kích.

Lửa giận mới bị đè xuống, bây giờ lại bùng lên. Sắc mặt của Trung Vũ hơi thay đổi, cuối cùng hắn nhẫn nhịn rồi cười một tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ ra tay thì chẳng phải mình sẽ phải đi bộ đến xem vương triều người không lồ à? Tự đi đâu thoải mái bằng ngồi khí cầu máy?

Hiện nay Trung Vũ đặt mục tiêu vào vương triều người khổng lồ, bởi vì vương triều người khổng lồ hiển nhiên thiên về tà ác hỗn loạn, nghe nói họ còn ăn sống trẻ con loài người, thế mới giống cấp dưới thích hợp dành cho hắn.

Thậm chí, hắn còn lập ra một kế hoạch tác chiến kỳ quái và sơ sài cho mình: Bắt tay với ánh sáng của người da trắng, thống trị vương triều người khổng lồ, phản kích vương quốc Roosevelt! Kế hoạch này chẳng hề có chi tiết tỉ mỉ, có thể thành công hay không toàn dựa vào sức tưởng tượng.

Trung Vũ lên khí cầu máy, sĩ quan kia nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt, sau đó bóp mông hắn một cái:

“Đừng trưng bản mặt khó ở của ngươi ra nữa, lúc trước ta có thể giúp ngươi thoát kiếp nô lệ thành dân tự do, lần này cũng có thể giúp ngươi trở thành công dân, thể hiện cho tốt vào.”

Trung Vũ sửng sốt, một kẻ biến thái như hắn gặp phải loại biến thái này cũng không biết phải làm sao.

Làm thành người lợn? Hay là bôi máu của tên này lên khắp tàu chiến? Hắn đường đường là bán thân lại bị một thằng đàn ông sàm sỡ, thái quá!

Sĩ quan kia nói tiếp:

“Ngươi đến phòng đơn của ta nghỉ ngơi, phòng số 103, trong lúc chờ ta có thể chơi thế giới Siêu Đạo gì đó. Cẩn thận, đừng để hầu tước Merton thấy được.”

Trung Vũ nhếch miệng, hắn bắt đầu có xúc động muốn hủy diệt nơi này rồi đấy.

Hắn vào khí cầu máy Merton số 1, tìm được phòng 103, sau đó đeo kính thực tế ảo. Đã qua thời gian cưỡng chế đăng xuất, hắn vừa vào thế giới Siêu Đạo là nhắn tin cho ánh sáng của người da trắng ngay.

Thật ra, hắn nhắn cho đối phương rất nhiều lần, lần nào cũng bày tỏ rất chân thành thẳng thắn, nhưng ánh sáng của người da trắng không hề trả lời tin nhắn của hắn.

Nhưng lần này thì khác, hắn vừa mới nói kế hoạch của mình thì ánh sáng của người da trắng lập tức hồi âm:

“Ngươi có tư cách gì hợp tác với ta? Ta đã làm rất nhiều chuyện, còn ngươi đã làm được gì?”

Trung Vũ nhướng mày, thú vị, hắn đang xem thường mình đúng không?

Câu hỏi của Khánh Trần chọc giận Trung Vũ.

Hắn gửi tin nhắn cho Khánh Trần: Ta và ngươi bắt tay thống trị vương triều người khổng lồ và vương quốc Roosevelt, đến lúc đó ngươi tiểu vương, ta làm đại vương, ta sẽ không bạc đãi ngươi, chúng ta có thể cùng nhau biến tất cả động vật, nhân loại trên thế giới này thành nô lệ của chúng ta.

Trung Vũ mơ về viễn cảnh và kế hoạch vĩ đại của mình, kết quả Khánh Trần nhắn lại: Ngươi có tư cách gì hợp tác với ta?

Đúng vậy, ánh sáng của người da trắng đã nổi danh, thậm chí hắn còn cướp được vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng điểm từ tay bốn bang hội.

Ánh sáng của người da trắng còn giết chết rất nhiều người chơi, khiến danh tiếng của bốn bang hội bây giờ bị suy giảm.

Không chỉ có vậy, ánh sáng của người da trắng còn có được một lượng lợn người ủng hộ và tín đồ.

Một tài khoản trắng cấp F như ngươi có tư cách gì mà đến bàn chuyện hợp tác với ta?

Trung Vũ không thể chịu đựng được cảm giác bị khinh thường, hắn phải thống trị thế giới này thì sao có thể bị khinh thường được?

Hắn nhắn tin cho Khánh Trần:

“Ở thế giới hiện thực ta là bán thần cấp S.”

Trung Vũ cười nửa miệng, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ tư cách hợp tác với ngươi à? Ta tin chắc cấp bậc của ngươi không cao bằng ta.

Nhưng Khánh Trần lại hồi đáp rằng:

“Cứ khoác lác đi.”

Trung Vũ khó thở, tại sao tên nhân loại ngu xuẩn này không tin mình?

Hắn nói rõ ràng hơn:

“Ta là bán thần ở đại lục phía Đông, tình cờ đến đại lục phía Tây, chỉ cần ngươi chịu hợp tác với ta thì ta sẵn lòng chia cho ngươi một nửa vương quốc tương lai.”

Khánh Trần nhắn:

“Ta là Roosevelt XXVII, bị quốc vương lưu đày đến tận cùng của khu rừng cấm kỵ, hiện tại ta đã tìm được người khổng lồ bằng lòng cõng ta về, nhưng hắn muốn 50 đồng vàng. Ta không có tiền, người tốt bụng, nếu ngươi có thể tặng ta 50 đồng vàng thì ta sẽ trở lại vương quốc Roosevelt và chia cho ngươi nửa vương quốc.”